Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 63
Tất cả mọi người đã cố gắng tìm kiếm cô nhưng đều vô vọng, còn anh thì như thể biến thành một kẻ tự kỷ, nhốt mình trong căn phòng ấy, không ngừng gọi tên và thì thầm lời xin lỗi.
“Mãn Mãn… Em quay về đi… Tôi xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi em… Rốt cuộc em đang ở đâu… Tôi nhớ em nhiều lắm…”
Anh bật cười, rồi lại bật khóc trong lặng lẽ. Mọi người trong nhà thấy anh nhốt mình ba ngày liền thì ai nấy đều lo lắng. Đường phu nhân không nhịn nổi nữa, định lên tận nơi để “dạy” cho anh một bài học.
Nhưng lại bị quản gia cản lại:
“Phu nhân, cứ để tôi.”
Bà ta gật đầu, hoàn toàn tin tưởng người đã theo gia đình nhiều năm.
Ông quản gia bước lên phòng, dùng chìa khóa sơ cua mở cửa. Cánh cửa vừa bật ra, mùi rượu bia nồng nặc ập thẳng vào mũi, khiến ông phải cau mày. Nhìn cảnh hỗn độn trước mắt và dáng vẻ thất thần của anh, ông chỉ biết thở dài xót xa.
Ông lặng lẽ khép cửa lại, bước đến bên anh, đặt tay lên vai, giọng trầm:
“Cố tổng, cậu đừng buông xuôi như vậy nữa…”
Anh quay lại nhìn ông, không đáp, chỉ nhoẻn một nụ cười mệt mỏi:
“Ông thấy tôi… có đáng sợ không?”
“Dĩ nhiên là không.”
“Vậy tại sao cô ấy lại muốn trốn khỏi tôi? Cô ấy muốn mang con tôi rời xa tôi…”
Ánh mắt ông quản gia ánh lên vẻ cảm thông, ông ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ giọng:
“Cố tổng, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.”
“Ông nói đi.”
“Cũng chẳng phải điều gì cao siêu. Tôi chỉ muốn biết… cậu đang chờ đợi điều gì? Một tình yêu không có kết quả? Hay là một cái ngoảnh mặt của người chẳng còn thương?”
Anh im lặng, cầm lon bia dốc cạn rồi ném sang một bên, đáp lời:
“Tôi chưa bao giờ hết hy vọng… rằng một ngày nào đó, cô ấy sẽ yêu tôi.”
Ông thở dài:
“Cố tổng… cậu và Mãn Mãn tiểu thư… cả hai đều quá cố chấp. Cái tôi trong mỗi người quá lớn, giống như người ta nói… thà cắt móng tay chứ đừng cắt ngón tay. Có nghĩa là… thà vứt bỏ sự tự cao, chứ đừng vứt bỏ nhau.”
Anh bật cười nhạt:
“Không ngờ một người chưa lập gia đình như ông lại hiểu chuyện tình cảm sâu sắc đến vậy.”
Ông chỉ cười trừ:
“Cố tổng quá lời rồi.”
“Tôi yêu cô ấy. Yêu đến phát điên rồi…”. Giọng anh nghẹn lại nơi cổ họng. Anh khóc. Những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, chẳng thể giấu nổi. Nhớ đến cô, lòng anh như bị xé nát từng mảnh.
Không biết cô đang ở đâu, sống ra sao… Suốt mười ngày qua, anh luôn tự dằn vặt, tự hành hạ bản thân như một hình thức chuộc lỗi. Mười ngày… như mười năm dài đằng đẵng.
“Mãn Mãn… Anh nhớ em… Thật sự rất nhớ em…”
Tiếng gọi nghẹn ngào, tiếng khóc nức lên nghe mà quặn lòng.
Phía bên này, Mãn Mãn sau khi được cứu cũng đã hôn mê liên tục mười ngày. Dù đã có sự chăm sóc của bác sĩ giỏi nhất, nhưng thể trạng yếu khiến mọi thứ chạm đến giới hạn.
Có thể bạn quan tâm
Họ chỉ có thể giữ được một đứa bé.
Không ai biết khi cô tỉnh lại và biết tin mình đã vĩnh viễn mất đi một trong hai đứa con, cô sẽ đau đớn và tuyệt vọng đến mức nào. Nếu khi ấy có thể đưa cô đến bệnh viện kịp thời… có lẽ đã có một kết cục khác.
Nhưng ông trời đôi khi lại tàn nhẫn đến cay nghiệt. Lấy đi một, rồi lại lấy thêm một… Còn gì có thể khiến trái tim người mẹ đau hơn thế?
Đến ngày thứ mười một, cuối cùng cơ thể Mãn Mãn cũng có chút phản ứng. Ngón tay cô khẽ cử động, đôi mắt nhắm nghiền bắt đầu chớp nhẹ, như trái na đang từ từ hé nở sau cơn bão.
Cô mở mắt, ánh nhìn mơ màng, khẽ lẩm bẩm trong cổ họng:
“Đây là đâu?”
Cô gắng gượng chống tay, cơ thể yếu ớt ngồi dậy, ánh mắt hoang mang nhìn quanh căn phòng xa lạ. Một lát sau, mọi ký ức dồn dập ập về. Tai nạn… máu… Cố Minh Thiên… cái thai…
Đầu cô đau như búa bổ, ký ức ùa về từng đợt. Cô ôm lấy đầu, hét lên đầy đau đớn:
“Dừng lại đi…”
Tiếng động khiến người bên ngoài lập tức đẩy cửa bước vào. Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của cô hầu gái bí ẩn.
“Tiểu thư, xin đừng kích động. Uống cái này đi.”
Nghe lời, cô không do dự mà cầm lấy viên thuốc Liliana đưa cho.
Sau khi uống xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn, cơn đau đầu cũng dần dịu xuống. Lúc trước ở nhà Cố Minh Thiên, cô không kịp hỏi, cũng chẳng rõ danh tính thật sự của cô hầu gái kỳ lạ này. Sự hoang mang, lạ lẫm dần hiện rõ trong ánh mắt Mãn Mãn.
Thấy được vẻ nghi hoặc ấy, Liliana mới đứng cạnh giường, ánh mắt nghiêm túc, gương mặt không chút biểu cảm, từ tốn lên tiếng:
“Tiểu thư, tên tôi là Liliana. Tôi là vệ sĩ cấp cao, được giao nhiệm vụ bảo vệ hai tiểu thư. Việc tôi thâm nhập vào nhà họ Cố là để điều tra chứng cứ về mối quan hệ cấu kết ngầm giữa gia tộc Cố và Trần.”
Mãn Mãn sửng sốt, lông mày khẽ nhướng lên, giọng lắp bắp:
“Cô… cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả. Tiểu thư gì chứ?”
Liliana vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng, không chút thay đổi:
“Ở đất nước này tồn tại bốn đại gia tộc. Đứng đầu là gia tộc họ Cố, tiếp đến là Tô gia chúng ta, sau đó là Trần gia, và cuối cùng là Lục gia. Bề ngoài, bốn gia tộc dường như hòa thuận, nhưng thực chất bên trong lại luôn ngấm ngầm tranh đoạt quyền lực, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn. Trong đó, Trần gia đã từng tìm cách loại bỏ Tô gia bằng cách bắt cóc một trong hai tiểu thư sinh đôi, sát hại rồi hoán đổi thân phận để thâu tóm quyền lực.”
Nghe đến đây, Mãn Mãn càng thêm bối rối, đầu óc mơ hồ, chẳng hiểu Liliana đang ám chỉ điều gì.
Thấy biểu cảm ấy, Liliana tiếp tục:
“Tô gia có hai cô con gái sinh đôi. Người chị là Tô Sam Sam, người em gái là Tô Tiểu Mãn.”
Nghe đến tên Tô Sam Sam thì cô còn thấy bình thường, nhưng vừa nghe đến Tô Tiểu Mãn, cô nhíu mày đầy nghi hoặc:
“Tô Sam Sam thì tôi biết… nhưng tại sao lại là Tô Tiểu Mãn, không phải là Tô Nhạc sao?”
Liliana lập tức cau mày, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt ánh lên sự khó chịu khi nhắc đến cái tên đó:
“Tô Nhạc chỉ là con nuôi được gia tộc nhận về sau khi mất liên lạc với đứa con gái thứ hai.”
“Con… con nuôi?”. Mãn Mãn không tin nổi vào tai mình, đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc đến mức miệng lắp bắp không nên lời. “Nếu… nếu vậy…



