Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc - Chương 61
Cô bất chợt phun ra một ngụm máu đỏ tươi vì quá kích động, nhuốm đỏ cả áo của hai người.
Cố Minh Thiên giật mình hoảng loạn, không ngừng gọi tên cô trong bàng hoàng và lo lắng:
“Tiểu Mãn Mãn! Em sao vậy? Em tỉnh lại đi!”
“Tiểu thư!”. Liliana cũng cố gắng lao tới nhưng bị nhóm người giữ chặt. Dù là sát thủ được huấn luyện kỹ lưỡng, nhưng với số lượng đối thủ quá đông, thể lực cô cũng nhanh chóng cạn kiệt. Một tên đấm thẳng vào bụng Liliana khiến cô hộc máu, khụy xuống.
Đôi mắt Mãn Mãn lờ đờ, hai tay buông thõng. Cô chứng kiến cảnh gia tộc mình đang bị vùi dập, từng người thân yêu lần lượt ngã xuống. Mọi thứ trong đầu như ù đi, tiếng đánh nhau, tiếng hét gọi tên cô… chỉ còn là những âm thanh mơ hồ xa xăm. Đến cuối cùng, cô ngất lịm, rơi vào vô thức.
Thế giới này quá đáng sợ. Cổ tích là điều viển vông, lòng người lại quá đen tối. Cuộc đời này, quả thật là bất biến tùy duyên. Làm người… đúng là một lời xin lỗi bất tận với chính mình.
Cuộc chiến nhanh chóng đến hồi kết. Nhìn vào thế trận cũng đủ hiểu nhà họ Cố đang chiếm thế thượng phong. Cả con phố đi bộ trở thành bãi chiến trường. Người bị thương la liệt dưới đất, có kẻ gãy tay, gãy chân, thậm chí bỏ mạng tại chỗ.
Tất cả đang được truyền hình trực tiếp trên toàn cầu. Người dân toàn thế giới nín thở theo dõi trận chiến giữa hai trong số tứ đại gia tộc. Ai thắng, kẻ còn lại sẽ bị gạt khỏi bàn cờ quyền lực. Một chỗ trống sẽ được mở ra cho hàng trăm gia tộc tranh giành.
Trần gia và Lục gia là hai thế lực ngồi đợi kết quả với tâm thế bình thản. Hôm nay, Tô gia xem như đã bị diệt vong.
Ông Tô bị đánh mạnh sau gáy, sau đó lại bị một nhát dao đâm từ phía sau. Ông cố đưa mắt nhìn con gái lần cuối, khẽ mỉm cười:
“Con gái… ba xin lỗi…”. rồi ngã gục trong vũng máu.
Cái chết của ông Tô như khiến Tô gia rắn mất đầu. Cả trận thế rơi vào hỗn loạn. Người trung thành chiến đấu đến cùng, người thì chọn cách đầu hàng để được tha mạng.
Liliana nhân cơ hội hỗn loạn đã kịp trốn thoát.
Cố Minh Thiên chẳng còn quan tâm đến cuộc chiến. Anh ôm lấy Mãn Mãn, nhanh chóng lao ra xe, đạp ga hết tốc độ chạy về phía bệnh viện.
“Tiểu Mãn! Em không được phép chết! Em nghe rõ không?”
Trong giấc mộng, Mãn Mãn thấy mình đứng giữa cánh đồng hoa rực rỡ, nơi có ba, mẹ và chị gái đang mỉm cười dịu dàng, dang tay chào đón cô.
“Ba mẹ… chị hai… mọi người định đi đâu thế?”
Cả ba không trả lời, chỉ quay lưng bỏ đi. Cô hoảng hốt chạy theo, không ngừng gọi:
“Ba ơi! Mẹ ơi! Chị hai! Chờ Tiểu Mãn với… chờ em với!”
Nhưng dù cô cố chạy, khoảng cách vẫn cứ xa mãi. Bất ngờ cô vấp ngã, ngẩng đầu lên thì chỉ còn khoảng không trống rỗng. Ba mẹ và chị dần tan biến như chưa từng tồn tại. Cô bật khóc, gào lên trong tuyệt vọng:
“Đừng bỏ Tiểu Mãn mà! Mọi người đừng bỏ con…”
Ngoài hiện thực, nước mắt cô chảy ra trong vô thức, miệng lẩm bẩm gọi tên từng người thân. Cơ thể không ngừng giật nhẹ khiến Nhiên. người đang túc trực bên cạnh. hoảng hốt lay người cô:
“Phu nhân! Phu nhân gặp ác mộng sao? Mau tỉnh lại đi!”
“Đừng… đừng đi mà…”. cô bỗng hét lên, mở bừng mắt.
Hơi thở dồn dập, trán đẫm mồ hôi. Nhiên mừng rỡ bật khóc:
“Phu nhân! Cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi. Làm em lo đến muốn chết.”
Nghe giọng nói quen thuộc, Mãn Mãn lập tức siết lấy tay Nhiên, ánh mắt hoảng loạn:
“Tô gia… Tô gia sao rồi? Mau nói cho chị biết đi!”
Ánh mắt ngấn lệ do giấc mơ tạo ra vẫn còn đọng lại, cô nhìn chằm chằm vào Nhiên như đang chờ một câu trả lời.
Nhiên hình như đã biết mọi chuyện, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu tránh đi ánh mắt ấy, lắp bắp nói:
“Em… em nói ra, phu nhân phải thật bình tĩnh nhé.”
Cô không đáp, ngược lại càng thúc giục, giọng dồn dập hơn:
“Em mau nói đi, nhà họ Tô sao rồi?”
Vẻ mặt Nhiên thoáng lúng túng, giọng run rẩy, ấp úng:
“Nhà… nhà họ Tô… đã bị diệt sạch rồi.”
Câu nói như sét đánh ngang tai, cô sững người vài giây, rồi cố trấn tĩnh. Nhà họ Tô dù gì cũng là một trong tứ đại gia tộc, làm sao nói diệt là diệt được?
Hai mắt cay xè, nước mắt chỉ trực trào ra. Cô không tin, giọng run run:
“Em đang nói dối ta đúng không? Đùa kiểu này không vui chút nào.”
“Phu nhân, em không nói dối. Toàn bộ nhà họ Tô hôm đó đã bị Cố gia đánh tan. Hiện nay đã hợp nhất vào Cố gia. Bà Tô thì mất tích, còn ông Tô… thì đã… mất rồi.”
Có thể bạn quan tâm
Lại một cú sốc nữa ập đến.
“Em… em vừa nói cái gì? Ông Tô…?”
Như hiểu được điều cô định hỏi, Nhiên gật đầu chậm rãi, vẻ mặt buồn bã.
“Chết… chết rồi sao?”
Cô thẫn thờ buông thõng hai tay, sự thật ấy quá sức chịu đựng. Đôi mắt cô trở nên vô hồn, như đang nhìn vào khoảng không vô tận, từng giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má. Cô bặm môi, rồi hét lớn:
“Cố Minh Thiên! Anh ra đây cho tôi!”
Mãn Mãn kích động, hễ có vật gì trong tầm tay là ném vỡ, Nhiên cố gắng can ngăn nhưng hoàn toàn bất lực.
“Phu nhân, xin người hãy bình tĩnh lại, đừng như vậy… sẽ ảnh hưởng đến cậu chủ nhỏ trong bụng!”
Nhưng cô không nghe, giọng gào lên tức giận:
“Kêu anh ta đến đây! Nhanh! Nếu không đến, tôi sẽ… giết chết đứa nhỏ trong bụng!”
Ánh mắt sắc lạnh của cô lúc này đầy đáng sợ, như thể cô không còn là chính mình nữa.
Nghe vậy, Nhiên hoảng sợ, líu ríu gật đầu:
“Phu nhân, người chờ một lát, em sẽ đi tìm Cố Tổng đến ngay!”
Nói xong, nó lập tức chạy ra ngoài. Cô bật cười như kẻ điên, rồi gục xuống, ôm chặt hai đầu gối, khóc nức nở trong nghẹn ngào.
“Ba ơi… mẹ ơi… xin lỗi… tất cả là lỗi của con…”
Khoảng 30 phút sau, anh nhận được cuộc gọi từ Nhiên. Nghe đến lời đe doạ từ cô, anh lập tức điều trực thăng đến.
“Cô ấy nói vậy thật sao?”
Nhiên gật đầu lia lịa, lo lắng đáp:
“Phu nhân rất kích động… xin Cố Tổng… nhẹ nhàng một chút…”
Anh nhíu mày, gắt nhẹ:
“Liên quan?”
Nhiên giật mình, lập tức im bặt.
Vừa tới cửa, anh lập tức đẩy mạnh cửa bước vào. Cô đang ngồi thất thần nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu, chẳng rõ đang nhìn gì. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước tới gần.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Cô không đáp, chỉ đưa tay ra ngoài cửa sổ.
Anh liếc theo hướng cô chỉ, nhưng ngoài kia chỉ là mặt biển mênh mông.
“Chỉ là biển thôi, có gì lạ đâu?”. anh nhíu mày.
“Anh lại giam cầm tôi ở nơi mới sao?”
“Đúng vậy. Đây là một hòn đảo nhỏ thuộc sở hữu của nhà họ Cố. Em ở đây sinh con là thuận tiện nhất.”
Khoé miệng cô khẽ động, giọng nói mềm mại vang lên:
“Anh có sợ mất tôi không?”
Anh nhìn cô, đáp lại:
“Hỏi thừa. Mọi việc tôi làm, em còn chưa nhận ra sao?”