Đẻ Thuê Gặp Phải Tổng Tài Cưng Vợ Điên Cuồng - Chương 1
"Con trai 5 tỷ, con gái 2 tỷ. Dòng họ tôi cần người nối dõi, nhưng còn một yêu cầu nữa..."
"Không thực hiện bằng phương pháp nhân tạo, tôi muốn quá trình diễn ra trực tiếp. Tôi không muốn cháu tôi ra đời bằng mấy thứ vớ vẩn đó."
Tử Lạp im lặng gật đầu đồng ý. Cô không còn cách nào khác để từ chối. Cô cần tiền để trả khoản nợ mà ba cô để lại sau khi qua đời, còn phải lo cho em trai đang học đại học.
Trong lúc rơi vào đường cùng, rối bời và tuyệt vọng, Tử Lạp vô tình được bà mai giới thiệu một công việc làm mẹ mang thai hộ cho một gia đình giàu có, quyền thế. Cậu con trai của gia đình này nghe nói đã 35 tuổi nhưng không có ý định kết hôn. Trong khi đó, ông bà phu nhân lại rất mong sớm có cháu bồng, nên đã âm thầm tìm người mang thai.
Họ đồng ý chọn Tử Lạp vì cô xuất thân từ một gia đình có học thức, xinh đẹp, vóc dáng đầy đặn. Đáng tiếc ba cô làm ăn thất bại, phá sản và lên cơn đau tim qua đời.
Ông bà phu nhân hứa sẽ thay cô trả hết nợ, và sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn cho cô một khoản vốn để làm ăn.
"Được, cháu đồng ý."
"Tốt lắm, phần còn lại tôi sẽ lo liệu. Tối nay sẽ tiến hành luôn."
"Dạ."
"Sen, đưa vị tiểu thư lên phòng nghỉ ngơi."
Nghe tiếng gọi, một người hầu nữ từ bếp vội vã chạy ra vâng dạ, rồi đưa Tử Lạp lên phòng để nghỉ ngơi và chuẩn bị kỹ càng cho đêm nay hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi tối, sau khi dùng bữa, cô quanh quẩn trong phòng một lúc thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Họ nói đã đến giờ, cậu chủ Lâm Sâm đã trở về. Lúc này, Tử Lạp bất chợt run lên, trong lòng vô cùng lo lắng, chân cô như chùn xuống. Nhưng đã quá muộn để quay đầu, cô chỉ có thể dốc hết lòng thực hiện điều mình đã hứa, vì khoản tiền cô cần.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa, theo người hầu bước sang phòng ngủ của anh.
"Tôi nghe nói, cô sẽ là người mang thai hộ."
"Vâng..."
Tử Lạp chậm rãi ngước lên nhìn về phía phát ra giọng nói ấy. Đập vào mắt cô là một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, vẻ ngoài xuất thần. Chỉ một ánh mắt liếc qua của anh cũng đủ khiến cô giật mình, vội vàng cúi đầu.
Anh thở dài, dáng vẻ mệt mỏi. Gấp cuốn sách lại, anh rời khỏi bàn làm việc, chậm rãi bước về phía ghế sofa.
"Ngồi đi."
"Vẫn còn... trong trắng chứ?"
"Còn. Thế còn anh thì sao?"
"Tôi bỏ tiền, đừng lên giọng đòi hỏi."
Lâm Sâm nhíu mày, vẻ mặt có phần không hài lòng với câu hỏi vừa rồi. Cô gái này còn dám hỏi ngược lại anh? Tử Lạp mím môi, cô chỉ hơi tò mò, suy nghĩ xem liệu anh có còn hay không.
Trước khi đến, cô cũng đã được bà mai kể sơ qua: Lâm Sâm đã hơn 35 tuổi nhưng chưa từng bị bắt gặp qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào. Đời sống riêng tư kín tiếng đến mức ngay cả ba mẹ anh cũng không biết gì.
Tử Lạp đưa mắt nhìn quanh, trong đầu còn đang hoang mang thì anh bất ngờ lên tiếng.
"Tôi nằm dưới, cô nằm trên."
"Hả...?"
Tử Lạp vì quá bất ngờ mà bật thốt lên. Anh ta vừa nói... nằm dưới? Không phải anh có vấn đề gì đấy chứ? Hóa ra việc không tiếp xúc với phụ nữ trước đây là có lý do...
Giờ Tử Lạp lại phải mang thai cho một người đàn ông có vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng dường như lại khá yếu đuối trong chuyện nam nữ như vậy sao?
Có thể bạn quan tâm
"Ngạc nhiên cái gì? Tôi đã chuẩn bị chăn trên giường cho cô rồi, mau ngủ đi. Tôi sẽ nằm dưới sàn."
"Tôi chưa sẵn sàng, không cần phải vội vàng. Nếu mẹ tôi có hỏi, cô cứ nói là chúng ta đã thực hiện rồi."
"Hiểu chưa?"
Tử Lạp im lặng. Khuôn mặt xinh đẹp hơi lúng túng, cô vội vàng gật đầu liên tục. Nhìn thấy vậy, Lâm Sâm hừ một tiếng rồi đứng dậy, chẳng buồn để tâm đến cô. Cô ngơ ngác một lúc, thở phào nhẹ nhõm, rồi bẽn lẽn bước lại giường.
Mọi cử động của cô đều nhẹ nhàng, không muốn gây ra tiếng động làm phiền người đàn ông kia. Tử Lạp từ tốn đắp chăn, cố gắng thả lỏng để dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay chưa xảy ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy. Cô hiểu rõ, chuyện mang thai chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Cô vô thức thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Có lẽ vì nằm ngủ dưới sàn nên lưng Lâm Sâm hơi ê ẩm. Anh lom khom bước xuống cầu thang. Trong khi không tiện hỏi thẳng, ông bà phu nhân mỉm cười chờ đợi Tử Lạp.
"Đau không cháu? Chắc là vất vả cả đêm hả?"
"Nhìn Lâm Sâm có vẻ mệt lắm..."
"Dạ không ạ, cháu nằm trên nên không sao."
"Trời đất ơi... bà thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, thằng con quý hóa của bà chắc là... thật rồi đấy! Giờ còn giành luôn chỗ nằm dưới với con bé nữa!"
"Như thế có đáng xấu hổ không? Đàn ông mà lại nằm dưới phụ nữ, để rồi sáng ra cái dáng đi..."
Ông muối mặt, vỗ trán, giọng đầy bất lực. Thật ra ông đã nghi ngờ từ lâu, nhưng vì trong gia tộc chỉ có mình anh là con trai nên ông bà cũng chẳng muốn gây khó dễ gì. Bà thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.
"Tôi đã cố gắng đủ rồi... thế mà nó vẫn... không đổi được."
"Thằng bé gì nữa, 35 tuổi rồi chứ ít đâu. Hài... còn tệ hơn cả ba nó."
Ông chậc lưỡi, nét mặt nghiêm nghị rồi quay sang gọi Tử Lạp vào bàn ăn sáng. Mẹ anh cũng rầu rĩ bước theo. Giờ đây, bà chỉ mong Tử Lạp sớm mang thai để sinh cháu cho gia tộc họ Lâm.
Tử Lạp vui vẻ ăn sáng, hoàn toàn không biết rằng ông bà phu nhân đã hiểu lầm câu nói của cô lúc nãy. Ông lặng lẽ lườm Lâm Sâm đầy bất mãn.
"Ba có điều gì muốn nói với con sao?"
Lâm Sâm dừng đũa, ngước mặt lên hỏi. Ông hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, bỏ bữa, đứng dậy quay người vào phòng. Lâm Sâm chau mày khó hiểu.
"Ba không hài lòng gì với con sao mẹ?"
"À... ông ấy mệt trong người ấy mà. Để mẹ vào nói chuyện với ba, con và Tử Lạp cứ ăn tiếp đi."
Dứt lời, bà vội vàng rời khỏi bàn ăn. Sau khi mẹ rời đi, Lâm Sâm đứng dậy khoác áo.
"Ăn tiếp đi, tôi đến công ty."
Tử Lạp im lặng gật đầu, nhìn bóng dáng anh rời khỏi cửa lớn. Ăn xong bữa, cô tiếp tục làm theo lịch trình mà phu nhân đã sắp đặt.
Đến khi Lâm Sâm đi làm về, cô lại tiếp tục sang phòng ngủ của anh, lặp lại quy trình cho đến khi có tin vui.
Buổi tối, Tử Lạp thấy ba anh loay hoay mãi trong bếp, đang đun thứ gì đó.



