Đêm Tân Hôn, Anh Gọi Tên Cô Ấy - Chương 07
Thương Diệp – Ngoại truyện
Lưu Nhược đang ngủ bên cạnh tôi, còn khẽ mút môi, không biết trong mơ cô ấy đang ăn món ngon gì.
Cô nàng tham ăn này… vẫn y hệt như hồi cấp ba.
Thời ấy, tôi và Lưu Nhược học cùng trường nhưng khác lớp.
Lần nào nhìn thấy cô ấy, cũng chỉ có hai khả năng — hoặc đang ăn, hoặc đang đi tìm đồ ăn.
Trong một kỳ thi hàng tháng, cô ấy ngồi ngay phía trước tôi.
Năm phút trước khi phát đề, cô ấy mới uể oải bước vào phòng thi, miệng vẫn còn nhai dở thứ gì đó.
Tôi còn nhớ rất rõ hình ảnh cô ấy nhét đầy thức ăn trong miệng rồi từ tốn nhai — trông không khác gì một chú hamster nhỏ, dễ thương đến mức khiến người khác phải ngoái lại nhìn.
Có lẽ… từ khoảnh khắc đó, tôi đã bắt đầu để ý đến cô ấy.
“Lưu Nhược, mau lại đây nghe chuyện này!”
Tiếng gọi từ hành lang vang lên giữa giờ thi, cô ấy lập tức đứng dậy chạy ra ngoài không chút do dự.
Nếu sự chăm học của cô ấy bằng một nửa sự hào hứng với mấy chuyện tầm phào, tôi dám chắc cô ấy sẽ đứng đầu khối.
Còn tôi… chỉ là một cậu học sinh mờ nhạt lướt qua tuổi trẻ của cô ấy.
Xuất hiện thoáng chốc, rồi biến mất không dấu vết.
Hồi đó, mặt tôi đầy mụn, xấu hổ đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào cô ấy.
Trong khi đó, Tiểu Nhược lại sở hữu làn da trắng mịn như sứ — ai từng gặp cũng không tiếc lời khen ngợi.
Mỗi lần đi ngang qua cô ấy, tôi lại lén lút liếc nhìn.
Gương mặt cô ấy lúc nào cũng ánh lên vẻ dịu dàng, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo khiến người ta chỉ muốn tiến lại gần hơn. Có lúc, tôi thậm chí thấy cô ấy… như một món bánh ngọt thơm lừng, khiến tôi muốn cắn thử một miếng.
Nhưng mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi lại vội vã quay đi, giả vờ như chẳng để ý gì.
Chỉ có tôi biết rõ, tim mình lúc đó đang đập rộn ràng như trống đánh hồi.
Cảm giác rung động ấy cứ len lỏi, làm trái tim tôi rối loạn không yên.
Tôi cố tình đi đường vòng đến nhà vệ sinh, hoặc lượn qua khu vòi nước trước lớp cô ấy, chỉ để hy vọng được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy thêm một lần nữa.
Thỉnh thoảng, tôi lại vô tình bắt gặp Từ Phong Nhã và Hạng Thiên Quân đang thân mật trong lớp học, lòng tôi không khỏi nhói lên một cơn khó chịu âm ỉ.
Tôi tự hỏi, bao giờ mình mới có cơ hội đứng cạnh Tiểu Nhược như thế?
Tôi đã từng rất khao khát, được một lần đường hoàng đứng trước mặt cô ấy mà nói:
“Tôi thích cậu. Làm bạn gái tôi nhé.”
Nhưng rốt cuộc, tôi lại không làm được.
Tôi tự ti. Quá tự ti để có thể mở lời.
Dường như mấy đứa bạn cùng phòng cũng nhận ra tôi có tình cảm với cô ấy.
Mỗi lần cô ấy đi ngang qua cửa lớp, chúng nó lại hô to, khiến cô ấy phải quay đầu nhìn.
Tôi sợ, nếu cô ấy biết tôi thích, thì sẽ từ chối thẳng thừng.
Nhưng tôi cũng sợ, nếu cô ấy mãi không biết, thì mối tình đơn phương âm thầm này rồi sẽ trôi qua mà chẳng để lại gì ngoài hối tiếc.
Giữa những giằng xé đó, kỳ thi đại học đã ập đến.
Sau kỳ thi, tôi đã lên kế hoạch tìm cơ hội tỏ tình.
Tôi cố tình tạo ra vô số tình huống gặp gỡ tình cờ, nhưng cô ấy dường như chẳng bao giờ dành cho tôi thêm một ánh nhìn.
Khi biết tin mình sắp phải sang nước ngoài du học, tôi đã chạy đến dưới nhà cô ấy.
Đúng lúc đó, cô ấy cũng bước ra ngoài, có lẽ định đi dạo.
Chúng tôi đi lướt qua nhau, và tôi đã gom hết dũng khí của tuổi trẻ để gọi:
“Cậu này, tôi…”
Cô ấy quay đầu lại, ánh đèn đường chiếu xuống mái tóc đen nhánh của cô, khiến mọi thứ quanh tôi như phủ một lớp sương mờ lung linh.
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu… làm rơi đồ kìa.”
Cô ấy cúi nhặt chiếc kẹp tóc dưới đất lên, rồi mỉm cười cảm ơn tôi.
Câu “Tôi thích cậu” vẫn mắc kẹt nơi cổ họng tôi.
Đến khi cô ấy đi khuất, tôi mới khẽ lẩm bẩm trong gió:
“Tôi thích cậu.”
Ra nước ngoài, tôi theo bố mẹ làm ăn.
Trước đây, tôi luôn tự hỏi: tại sao họ cứ đi sớm về khuya, công việc gì mà vất vả đến thế?
Giờ thì tôi đã hiểu.
Chỉ khi tôi hoàn toàn tiếp quản công việc kinh doanh, phát triển nó ngày càng lớn mạnh, họ mới gật đầu cho phép tôi trở về nước.
Thứ gọi là “thám tử tư” chẳng qua chỉ là cái vỏ ngoài. Tất cả những việc Lưu Nhược cần, đều do tôi nhờ mấy đứa em thân tín thực hiện.
Xã hội ngầm — có thể mờ ám, nhưng chưa bao giờ lạc thời.
Không lâu sau khi về nước, tôi nghe tin cô ấy sắp kết hôn.
Sau một thời gian dài trị liệu, mụn trên mặt tôi đã biến mất hoàn toàn.
Chỉ cần gội đầu, thay quần áo tử tế, là tôi đã có thể trở thành một chàng trai sáng sủa, chỉn chu.
Hôm đó, tôi cải trang kín đáo, đứng trong một góc khuất của buổi lễ, lặng lẽ nhìn người con gái tôi thầm yêu khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy, chuẩn bị bước vào cuộc đời người khác.
Có thể bạn quan tâm
Nhưng ông trời quả thật có mắt — buổi lễ đã không diễn ra suôn sẻ.
Tôi thấy vui. Rất vui.
Nếu mọi chuyện trôi chảy, tôi sẽ tìm cách khiến nó trật bánh.
Vì cô ấy, là của tôi.
Tuyên Ninh — bạn thân của Lưu Nhược — chồng cô ấy có mối quan hệ làm ăn khá thân thiết với tôi.
Tôi liền dựa vào cơ hội này, kiếm một lý do chính đáng để tiếp cận Lưu Nhược.
Để tạo ấn tượng tốt, tôi còn chỉnh sửa kỹ lưỡng vài tấm ảnh thật “bảnh” đăng lên mạng xã hội.
Không biết có khiến cô ấy xiêu lòng không nữa… nhưng tôi hy vọng là có.
Tôi không chắc cô ấy có từng thích Hạng Thiên Quân không, nhưng tôi tin — sau khi chứng kiến những gì hắn và Từ Phong Nhã làm, cô ấy chắc chắn sẽ buông bỏ.
Vì Từ Phong Nhã là do tôi chủ động tìm đến.
Còn chuyện Hạng Thiên Quân và cô ta quay lại… cũng nằm trong sắp xếp của tôi.
Cậu thiếu gia giàu có mà Từ Phong Nhã từng gặp ở nước ngoài — thực chất cũng chỉ là người của tôi đóng giả.
Ngay cả túi bột mì mà Hạng Thiên Quân “mua” kia… cũng là từ tay tôi đưa cho.
Từ đầu đến cuối, cả hai người họ đều nằm gọn trong sự sắp đặt của tôi.
Mục tiêu duy nhất của tôi — là Lưu Nhược.
Để có được cô ấy, tôi không ngần ngại dùng đến mọi thủ đoạn.
Tôi biết cô ấy không thích tôi.
Cô ấy vốn chẳng mấy khi để tâm đến ai, tính cách của cô ấy là như vậy.
Bề ngoài hiền lành, dễ chịu, nhưng một khi đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được.
Tất cả những gì liên quan đến hai kẻ kia, tôi phải giấu thật kỹ.
Bằng không, tôi sợ… Lưu Nhược sẽ hoảng sợ và rời xa tôi.
Tình cảm này — dù đã được tính toán, nhưng với cô ấy, nếu biết, chỉ càng khiến tôi trở nên đáng sợ trong mắt cô ấy.
Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Tôi không cho phép cô ấy rời xa tôi.
Tôi phải khiến Từ Phong Nhã và Hạng Thiên Quân vĩnh viễn im lặng.
Hôm qua, vì phải làm việc liên tục mấy ngày, mặt tôi bắt đầu nổi vài nốt mụn.
Nhược Nhược cứ rúc vào lòng tôi, đòi được “nặn mụn” cho tôi.
Tôi không đồng ý, cô ấy giận dỗi mãi không thôi, cuối cùng mới chịu ngoan ngoãn nằm im.
Tôi cúi nhìn, thấy cô ấy đang nằm trong lòng mình, khẽ thút thít như một chú mèo con bị bỏ rơi.
Tôi biết cô ấy chỉ giả vờ, nhưng vẫn thấy xót xa không chịu được.
Tôi từng thề trước mặt ba mẹ cô ấy, rằng sẽ không bao giờ để cô ấy phải khóc.
“Chồng ơi, anh không cho em nặn mụn… có phải anh hết thương em rồi không?”
“Làm sao anh có thể không yêu em được? Em là người anh thương nhất trên đời.
Nhưng mà vợ à, mụn nếu nặn không cẩn thận sẽ để lại sẹo. Em cũng đâu muốn có một ông chồng mặt mũi đầy sẹo đúng không?
Ngoài chuyện không cho nặn mụn ra, mọi điều em muốn, anh đều đồng ý.”
Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ánh nước, khiến tim tôi như muốn tan chảy.
Vợ tôi đáng yêu như vậy, nhìn thôi đã muốn cắn một miếng.
“Thật không đó?”
“Thật trăm phần trăm.”
“Vậy anh nói thật đi, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây đúng không?”
Tim tôi lập tức rối loạn, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra:
“Chắc là chúng ta gặp nhau từ kiếp trước rồi.”
“Anh nói linh tinh! Em nhớ rõ là từng gặp anh ở đâu rồi, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra thôi.”
Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng:
“Vợ yêu, nếu kiếp trước chúng ta đã gặp, thì kiếp này phải ở bên nhau. Đời sau… mình vẫn là một đôi nhé?”
Cô ấy hừ nhẹ một tiếng, rồi ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay tôi.
“Em nhất định đã gặp anh rồi đấy. Lần sau nhớ ra… thì anh tiêu đời.”
May mắn thay, cô ấy dường như vẫn chưa thật sự nhớ rõ, chỉ là lờ mờ có chút ấn tượng.
Sau khi dỗ cho cô ấy ngủ, tôi gọi điện cho mấy đứa em dưới quyền:
“Từ nay, hủy hết mọi lịch làm việc sau 8 giờ tối cho tôi.”
Tâm trạng đám em ở nước ngoài: …Chúng tôi hiểu rồi!
So với vợ tôi, thì công việc có là gì chứ?
Cúp máy xong, tôi còn soi gương rất lâu.
Không thể để mụn mọc thêm rồi để cô ấy nghi ngờ được.
Nhưng dạo này cô ấy thường xuyên buồn ngủ… có lẽ phải đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe một chút mới được.