Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 45
“Bức ảnh này xấu quá.
Ai là người không có mắt chọn cái ảnh này để in? Không có tí thẩm mỹ nào hết!”
Trình Nhiễm cứ nghĩ Tần Tư Lăng sẽ sốc, nào ngờ hắn chỉ để tâm đến… ảnh có đẹp không.
Quả nhiên là người kỳ lạ.
Đến thời điểm như thế này mà vẫn còn tâm trí để soi hình ảnh đẹp xấu.
Thấy hai người đang đứng chắn lối, một nhân viên tiến tới, định mở lời yêu cầu họ tránh ra.
Đúng lúc ấy, Tần Tư Lăng chậm rãi tháo kính râm xuống rồi quay lại.
Tất cả nhân viên và khách khứa phía sau đều mở to mắt kinh hãi.
Có người thậm chí hoảng đến mức ngã xuống sàn. Chỉ tội anh nhân viên đứng gần nhất, vừa định mở miệng thì đã sốc đến nỗi ngất lịm tại chỗ.
“Chủ… chủ tịch…”
Tần Tư Lăng giơ tấm ảnh lên, giọng lạnh tanh:
“Sau hôm nay, bảo cái kẻ đã chọn bức ảnh xấu tệ này đến gặp tôi.
Còn nữa, thông báo toàn tập đoàn… mười lăm phút nữa mở họp hội đồng quản trị khẩn cấp!”
Vừa dứt lời, cả đại sảnh như bừng tỉnh, ai nấy đều vội vàng chạy đi làm việc.
Tin tức Tần Tư Lăng trở lại nhanh chóng lan khắp toàn tập đoàn.
Chỉ trong vòng mười phút, các cổ đông đã có mặt đầy đủ tại phòng họp.
Ai cũng biết vị chủ tịch này rất ghét việc trễ giờ, càng không chấp nhận những kẻ phản bội.
Không cần đoán cũng biết, việc đầu tiên hắn làm là “hỏi thăm sức khỏe” những người đã bỏ phiếu bầu Tần Minh lên thay thế mình.
Hơn một nửa số người đều giơ tay, nhưng mặt ai nấy đều cúi gằm, không dám đối diện với hắn.
“Đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Tôi không mong các vị lặp lại sai lầm một lần nào nữa.
Bách Hải Thụy Đằng không chứa chấp những thành phần như vậy.”
Cuộc họp căng thẳng kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Nhân viên, thư ký phải chạy đôn chạy đáo để mang tài liệu đến cho các cổ đông.
Những ai từng lợi dụng thời điểm Tần Tư Lăng vắng mặt để giở trò đều bị loại bỏ, không có cửa để được tha thứ.
Bách Hải Thụy Đằng có thể phát triển được đến ngày hôm nay là nhờ vào sự nghiêm khắc và rõ ràng trong định hướng quản lý.
Chỉ một sai lầm cũng đủ để bị loại.
Trong lúc chờ Tần Tư Lăng họp, Trình Nhiễm bước vào phòng chủ tịch, nằm nghỉ trên ghế sofa.
Tận đến chiều tối, khi cô đã ngủ một giấc dài, Tần Tư Lăng mới ra ngoài, đưa cô đến Biệt viện Tần gia.
Biết tin cháu trai và cháu dâu trở về, Tần lão phu nhân cùng Tần lão gia đã đứng sẵn ở cửa chờ.
Vừa nhìn thấy hai người, Tần lão phu nhân liền xúc động đến bật khóc.
Tưởng rằng bà sẽ chạy đến hỏi han Tần Tư Lăng trước, ai ngờ lại bước nhanh về phía Trình Nhiễm.
“Tiểu Nhiễm, cuối cùng con cũng trở về rồi… Bà nội lo muốn chết.
Thời gian qua con ở đâu? Sao lại gầy đi như vậy? Tiểu Lăng không chăm sóc con cẩn thận à?”
“Con không sao đâu bà.
Con và Tư Lăng may mắn được quý nhân phù trợ nên mới vượt qua được kiếp nạn này.”
“Nào, vào nhà nhanh. Bà đã bảo đầu bếp chuẩn bị mấy món bổ dưỡng cho con rồi.”
Tần Tư Lăng bị ngó lơ hoàn toàn.
Hắn chỉ biết thở dài, chẳng buồn mở lời.
Cuối cùng thì ai mới là cháu ruột của bà đây – hắn, hay là vợ hắn?
Có thể bạn quan tâm
Thật là… chẳng biết nói gì thêm…
Bữa cơm hôm ấy tại Tần gia lại trở về với bầu không khí ấm áp và vui vẻ như trước.
Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng cuộc sống của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng cũng dần trở lại quỹ đạo vốn có.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy tiếc nuối cho chuyến hưởng tuần trăng mật bị dang dở.
Tần Tư Lăng từng đề nghị sẽ dẫn cô đi lại vào cuối năm, nhưng vì vẫn còn bị ám ảnh bởi sự cố máy bay, Trình Nhiễm miễn cưỡng từ chối.
Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm đúng là một cặp đôi cuồng công việc giống hệt nhau.
Đến mức khiến quản gia cũng không biết phải khuyên can thế nào cho hợp lý.
Ngoại trừ hai ngày cuối tuần, hai người đều làm việc cật lực từ sáng sớm đến tận tối mới về nhà.
Dù vẫn cùng nhau dùng bữa, nhưng trong bữa cơm, Trình Nhiễm liên tục hỏi về tiến độ công việc, còn Tần Tư Lăng thì vui vẻ trả lời.
Cuộc hôn nhân xoay quanh công việc như vậy khiến ngay cả Tần lão phu nhân cũng cảm thấy đau đầu.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Hôm ấy, Trình Nhiễm vô tình mở ứng dụng ghi chú lịch kinh nguyệt của mình ra xem.
Lúc này cô mới sực nhớ – mình đã bị trễ ngày.
Do bận bịu với công việc nên cô không để tâm lắm.
Chính vì vậy mà vào cuối tuần, khi Tần Tư Lăng ra ngoài gặp đối tác, cô liền tranh thủ một mình đến bệnh viện kiểm tra.
Và rồi… kết quả vượt ngoài dự đoán.
Vị bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm, thông báo:
“Cô Trình, cô đã mang thai được hơn một tháng rồi.
Gần đây cô có thấy cơ thể có gì thay đổi không?”
“Tôi ăn ngon, ngủ kỹ… Nhưng dạo gần đây thật sự tôi rất thèm ăn, ăn nhiều hơn bình thường, và giấc ngủ cũng sâu hơn.”
“Vậy là cô rất may mắn rồi.
Nhiều người khi mang thai sẽ thay đổi tâm trạng liên tục, có người ốm nghén nặng, có người nhẹ. Tùy vào cơ địa mỗi người mà biểu hiện sẽ khác nhau.”
Cầm tờ kết quả trong tay, Trình Nhiễm thẫn thờ bước ra khỏi phòng khám.
Có lẽ thêm một tháng nữa, cô sẽ đi xét nghiệm giới tính của đứa bé.
Nếu là con gái, cô sẽ vui vẻ thông báo với Tần Tư Lăng.
Còn nếu là con trai thì… cô sẽ giấu.
Đợi đến khi cái bụng lớn lên, không thể giấu được nữa, lúc ấy Tần Tư Lăng cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Vô thức, Trình Nhiễm đưa tay đặt lên bụng mình.
Có con rồi… Thật tuyệt.
Cô phải báo ngay cho bà nội biết, để cùng lên kế hoạch “qua mặt” Tần Tư Lăng, nếu không, một mình cô chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện sớm mất.
Người khác có thai thì được chồng yêu chiều, lo lắng đủ điều, còn cô thì chỉ lo sợ chồng… không chịu giữ đứa bé.
Người ta thì trọng nam khinh nữ, còn chồng cô thì lại trọng nữ khinh nam.
Với cô, con nào cũng là con, chỉ là… số phận của cô sao mà khổ thế không biết.
“Sao hả? Cháu có thai rồi à?”
Tần lão phu nhân vừa nghe tin Trình Nhiễm báo liền mừng rỡ đứng bật dậy.