Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 50
Không còn cách nào khác, Trình Nhiễm đành tự mình dọn dẹp lại căn phòng hỗn độn.
Dọn xong, cô vào bếp nấu chút đồ ăn.
Đến khi đỡ Nhất Phàm ra ăn, cô để em ăn trước rồi đi tìm hộp y tế để xử lý vết thương trên người cậu.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà em lại ra nông nỗi này?”
Trình Nhất Phàm bưng bát canh lên, uống một ngụm. Vị thanh ngọt ấm áp khiến cậu thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Đợi mãi vẫn không nghe thấy em trai lên tiếng, Trình Nhiễm đưa mắt nhìn sang tấm bìa quảng cáo bộ môn đấm bốc dưới đất, liền hiểu ra phần nào.
“Lại đi tham gia mấy trận đấu đó hả?”
“Thì em thi xong rồi, dạo này rảnh nên muốn tìm gì đó để giải trí thôi.”
Thằng em này đúng là… tuy hiểu chuyện nhưng tính tình lại khó lường.
Bao trò không chơi, cứ lao vào mấy môn dễ gây thương tích.
Mà mẹ cô thì yếu tim, nếu để bà nhìn thấy bộ dạng này của nó chắc sẽ sốc không chịu nổi.
“Chúc mừng em nhé. Ông nội với ba sắp lên đây thăm đấy.
Nếu ông mà thấy bộ dạng này của em, thì có khi lôi thẳng về quê cũng nên.”
Nghe vậy, Trình Nhất Phàm ho sặc sụa vì bất ngờ.
“Chị… chị nói cái gì?”
“Mẹ bảo chị là ông nội với ba sắp lên.
Một phần để thăm mấy người bạn cũ, phần còn lại là muốn đến xem cậu em quý hóa của chị sống thế nào.”
“Sao lại chọn đúng lúc này chứ…”
“Với cái kiểu sống bê tha như mày thì ông nội mắng vài câu cũng xứng đáng.
Coi như giúp mày khôn ra được tí nào hay tí đó.”
Cái thằng em đáng ghét…
Ban nãy cô còn tưởng nó có chuyện gì nghiêm trọng cơ đấy!
Nói đến tuổi thơ của hai chị em thì quả thực có không ít chuyện để kể.
Tuy Trình Nhiễm chỉ hơn Nhất Phàm 5 tuổi, nhưng tính cách cô còn “ghê gớm” hơn cả mẹ.
Ngay từ nhỏ cô đã kèm cặp, ép cậu em vào khuôn khổ.
Chỉ tiếc, khi cô vào đại học và lên thành phố, thằng nhóc này coi như thoát khỏi sự quản lý, liền sinh hư dần.
Vì không muốn gặp lại Tần Tư Lăng nên cả ngày hôm đó Trình Nhiễm ở lại chỗ Trình Nhất Phàm.
Tối muộn, Trình Nhất Phàm liên tục giục cô về, cô mới miễn cưỡng rời đi.
Ra đến đường, cô cũng không bắt xe vội mà lững thững đi bộ giữa dòng người đông đúc.
Gần đây đầu óc cô lúc nào cũng đau nhức vì phải suy nghĩ quá nhiều.
Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, cô chỉ muốn được một mình, để tâm trí được thả lỏng.
Trình Nhiễm ghé vào một quán cà phê, gọi một phần bánh ngọt và một ly nước cam.
Khi ngồi xuống, cô mới để ý – dạo này hình như bụng mình đã to hơn một chút thì phải.
Không rõ là do em bé lớn nhanh hay do cô ăn nhiều hơn bình thường nữa. Dù thế nào, trong thời gian này, cô cũng cần phải chú ý hơn đến việc sinh hoạt và ăn uống mỗi ngày.
Trong lúc Trình Nhiễm đang dùng bánh, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt cô.
Có thể bạn quan tâm
Người đó không nói không rằng, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
Trình Nhiễm liếc mắt nhìn – trông có chút quen quen.
Hình như từng gặp qua ở sở cảnh sát… mà nếu là ở đó thì… chẳng phải Tần Minh sao?
“Có chuyện gì vậy, em họ?” – Trình Nhiễm phản ứng nhanh, cất giọng đầy lạnh lùng.
Tần Minh cười cười, nói đầy vẻ xã giao: “Chị dâu, đúng là trùng hợp. Chị cũng đến đây để thử bánh à?”
“Không trùng hợp gì hết, là do tôi xui.”
Theo như cô biết, quan hệ giữa Tần Tư Lăng và Tần Minh chẳng mấy hòa thuận. Vì vậy, tốt nhất nên giữ khoảng cách.
Cô không quan tâm Tần Minh nghĩ gì, chỉ nhanh chóng ăn hết phần bánh, uống cạn ly nước rồi đứng dậy.
Ban đầu, cô đã định rời đi ngay, nhưng nghĩ lại – bỏ dở đồ ăn thì hơi lãng phí.
Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Tần Minh vẫn không rời khỏi cô.
Thấy bên khóe môi Trình Nhiễm còn dính chút kem, anh ta liền lấy khăn từ túi áo, định đưa tay lau giúp.
Nào ngờ, phản xạ của Trình Nhiễm quá nhanh – cô giữ tay anh ta lại.
“Anh muốn làm gì?”
“Em chỉ muốn giúp chị lau miệng thôi.”
“Xin lỗi, tôi không cần.”
Thái độ dứt khoát của cô khiến Tần Minh có chút không vui, nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Trình Nhiễm rút tờ khăn giấy trên bàn, tự lau miệng.
Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên.
Là Tần Tư Lăng gọi đến.
Cô do dự một lúc mới bấm nghe máy.
Không ngờ đầu dây bên kia lại dịu dàng cất lời:
“Trình Nhiễm, em về chưa? Anh vừa vào bếp nấu mấy món em thích đấy.
Anh biết em đang giận… Chỉ cần em chịu về, điều gì anh cũng đáp ứng cho em.”
“…Em biết rồi, em đang trên đường về.”
Trình Nhiễm trả lời qua loa, rồi tắt máy.
Nhưng cô không hề hay biết – ở phía bên kia đường, Tần Tư Lăng đang đứng trong xe, âm thầm dõi theo cô.
Chiếc nhẫn cưới trên tay Trình Nhiễm từ lâu đã được Tần Tư Lăng bí mật gắn thiết bị định vị.
Chỉ cần cô còn đeo nhẫn, hắn đều có thể biết vị trí của cô ở bất cứ đâu.
“Tần tiên sinh, tôi có cần vào đưa phu nhân ra không?” – người tài xế thấy sắc mặt hắn không tốt, cẩn trọng hỏi.
Tần Tư Lăng chỉ nhẹ giọng đáp: “Không cần đâu.
Vợ tôi… chắc còn đang giận dỗi.
Cứ để cô ấy làm điều mình muốn đi.”