Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 58
Tần Tư Lăng thật không ngờ Trình Nhiễm lại có thể suy tính chu toàn đến thế. Trước khi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, cô đã lên sẵn kế hoạch. Cô nhờ quản gia bí mật tiếp cận y tá, lắp thiết bị ghi âm, ghi hình vào phòng bệnh Đỗ Thanh Xảo từ một ngày trước. Sau đó, cô cố tình đến để dẫn dụ Đỗ Thanh Xảo nói hết sự thật.
Cô biết nếu không có bằng chứng, thì một ngày nào đó, chính cô và Tần Tư Lăng – và cả hai đứa con trong bụng – sẽ bị đẩy vào hiểm cảnh.
Trình Nhiễm không chỉ lo cho bản thân hay chồng mình. Cô đang làm điều mà một người mẹ thực sự sẽ làm: bảo vệ con khỏi tất cả hiểm họa trước khi các con chào đời.
Ban đầu, Trình Nhiễm định đưa đoạn ghi hình cho cảnh sát ngay sau khi có được bằng chứng. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận ra một trong số những viên cảnh sát đến bệnh viện có hành tung rất đáng ngờ. Linh cảm mách bảo cô rằng tên đó là người của Tần Minh, nên cô quyết định tạm thời giữ kín mọi thứ.
Cô chấp nhận theo cảnh sát về đồn cũng chỉ vì muốn tạo cơ hội để quản gia bí mật đưa bằng chứng cho Tần Tư Lăng, để hắn kịp thời hành động trước khi tên nội gián kia kịp phi tang mọi dấu vết. Nếu cô giao bằng chứng quá sớm, chỉ sợ nó sẽ biến mất trước khi đến được tay cảnh sát trưởng.
Hiện tại, Trình Nhiễm đang bình thản ngồi trong phòng điều tra, chờ Tần Tư Lăng mang tin vui về. Diễn sâu đến mức hai bé trong bụng cô cũng hú hồn theo mẹ một phen.
Ở đầu kia, viên cảnh sát nội gián đã bị chính cảnh sát trưởng đích thân triệu tập điều tra, ngay sau khi ông nghe được đoạn đối thoại giữa hắn và Tần Minh.
Trong lúc đó, tại biệt thự, Tần Tư Lăng lạnh lùng ném thẳng xấp hồ sơ bệnh án vào mặt Tần Minh.
“Tần Minh, tốt nhất mày nên quay lại bệnh viện tâm thần đi. Với tình trạng tâm lý hiện tại, mày không nên xuất hiện ngoài vòng pháp luật để làm loạn.”
Tần Minh cúi đầu, lặng lẽ nhặt xấp giấy lên. Bệnh án hiển thị rõ ràng: Tần Minh mắc chứng rối loạn phân liệt. Bệnh tái phát dữ dội sau cái chết của mẹ anh ta. Đáng lý ra phải ở viện điều trị dài hạn, nhưng hắn đã dùng tiền và thế lực để che giấu, rồi trốn viện quay về nước.
Hội chứng tâm thần phân liệt khiến hắn có lúc là một người đàn ông lãng tử, có lúc là kẻ mang đầy thù hận, có khi lại như hóa điên.
Đọc từng trang bệnh án, Tần Minh đột ngột bật cười điên dại, rồi bất ngờ ném tất cả lên không trung. Biểu cảm của hắn thay đổi trong chớp mắt, khiến Tần Tư Lăng phải lùi lại cảnh giác.
Quả nhiên, Tần Minh rút ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào người hắn:
“Thì sao? Cái lũ ngu ngốc kia dám nói tao mắc bệnh tâm thần? Tao không thể chấp nhận được điều đó! Mẹ tao luôn muốn tao vượt qua mày, chiếm được lòng tin của ông bà. Nhưng cho dù tao có cố gắng đến đâu, thì tao vẫn chỉ là một kẻ mang dòng máu không thuần huyết!”
Tần Tư Lăng lạnh giọng: “Tần Minh, tất cả là do chính mày. Đừng có đổ lỗi.”
“Không! Chính ba mày mới là người khiến tao ra thế này! Ông ta khoe khoang thành tích của mày, còn gọi tao là kẻ vô dụng. Mẹ tao vì tức giận mà lái xe gặp tai nạn, sống cuộc đời thực vật! Tao đáng lẽ phải đoán trước mọi chuyện…”
Tần Minh nhếch mép cười dữ tợn, nói tiếp:
“Hôm ba mẹ mày đưa mày đi nhận giải thưởng, tao đã lén lấy một linh kiện trong xe. Chính vụ tai nạn đó… là do tao tạo ra. Nhưng đáng tiếc… mày lại không chết!”
Tần Tư Lăng sững sờ. Bấy lâu nay hắn vẫn nghĩ tai nạn năm xưa là do sự cố ngoài ý muốn… không ngờ, chính người em họ cùng nhà lại là hung thủ gây ra.
“Thật đáng tiếc… nếu hôm đó mày chết, tao đã chính thức tiếp quản Tần Gia rồi.” Tần Minh cười lớn.
Bầu không khí bỗng đặc quánh lại.
“Tần Minh, mày không thoát được đâu. Tốt nhất là bỏ súng xuống!”
Nhưng hắn không những không nghe mà còn đột ngột bóp cò.
May mắn, Tần Tư Lăng phản ứng nhanh, nghiêng người tránh được phát đạn. Tuy nhiên, viên đạn vẫn sượt qua cánh tay hắn, máu rỉ ra đỏ tươi.
Ngay lập tức, vệ sĩ của Tần Tư Lăng nổ súng đáp trả. Phía xa, đội cảnh sát cũng đã hành động.
Tần Minh biết mình đã đến bước đường cùng, liền liều lĩnh lao tới bắt một tên thuộc hạ của Tần Tư Lăng làm lá chắn, rồi chạy về phía xe. Trong làn đạn dày đặc, hắn thành công leo lên, đạp ga bỏ trốn.
Chiếc xe lao thẳng ra khỏi biệt thự, để lại khói bụi mù mịt và sự giận dữ trong mắt Tần Tư Lăng.
Hắn nghiến răng, siết lấy vết thương, ra lệnh:
“Đuổi theo!”
Có thể bạn quan tâm
Trình Nhiễm đang thong thả nhâm nhi ly sinh tố trong phòng làm việc của cảnh sát thì Tần Tư Lăng đã đến đón cô.
Vừa trông thấy cánh tay hắn băng bó, sắc mặt cô lập tức sầm lại.
“Anh bị thương à? Sao lại thế này?”
Tần Tư Lăng không muốn cô lo nên chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ đáp: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Anh đưa em về.”
Dù ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như thường, trong lòng hắn lại đang gợn sóng không yên.
Hắn tức giận vì để Tần Minh trốn thoát. Hắn thì không sao, nhưng Trình Nhiễm thì sao? Nếu tên đó quay lại làm hại cô, hắn sợ bản thân sẽ phát điên thật sự.
Suốt quãng đường trở về, Tần Tư Lăng cứ lặng im. Ánh mắt âm trầm của hắn khiến Trình Nhiễm thoáng nghi hoặc.
Có gì đó không ổn.
“Tư Lăng…” Cô lên tiếng, chậm rãi dò xét, “Hôm nay em thèm ăn mì lạnh.”
“Anh đưa em đi ăn.”
Quả nhiên, trong lòng hắn đang loạn. Cô đang mang thai mà hắn lại gật đầu đồng ý món lạnh?
Trình Nhiễm nắm lấy bàn tay đang đặt trên cần số của Tần Tư Lăng, siết nhẹ: “Em không ăn được mì lạnh, anh quên rồi sao?”
Tần Tư Lăng không đáp, chỉ im lặng.
Rồi sau một lúc, hắn đột nhiên nghiêng người, vươn tay ôm cô vào lòng.
Nhưng cái bụng tròn căng của cô lại khiến hắn không thể ôm trọn như thường.
Thế là màn an ủi chuyển sang trạng thái… giận dỗi vì ôm không được.
Nhìn vẻ mặt “gà con bị mất ôm” của ai kia, Trình Nhiễm suýt nữa bật cười thành tiếng.
Cô dứt khoát xoay người, hai tay giữ lấy gương mặt hắn, kéo lại gần.
Tần Tư Lăng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô hôn lên môi.
Chỉ là nụ hôn nhẹ, vậy mà hắn lại đứng hình trong ba giây.
Bờ môi mềm quá, đến mức khiến Trình Nhiễm phải kiềm chế lắm mới không “cắn yêu” vài cái.
Cô thầm nhủ, thôi thì chiều hắn một chút, dỗ cho ông xã vui lên… không được làm quá!
Trong khi hai người còn đắm chìm trong cái bầu không khí ngọt ngào đó thì phía trước, anh tài xế như bị “tàng hình”, chỉ có thể nghiến răng… cố gắng không nghe, không thấy, không sốc đường.
“Ông xã,” Trình Nhiễm thì thầm, “hết giận chưa?”
Tần Tư Lăng vẫn ngẩn ngơ: “Em… vừa hôn anh…”
“Đúng rồi.”