Kết Hôn Bất Đắc Dĩ - Chương 03
Thiên Lam sầm mặt lại, đứng sững.
Đại ca ơi, cái câu hỏi này anh phải hỏi bao nhiêu lần nữa mới chịu?
Không lẽ câu kế tiếp lại là: “Đã có kinh nghiệm thân mật chưa?” chứ?
“Chưa có.” Cô bực bội trả lời.
“Tốt nhất mau tìm đi.” Anh buông lời dửng dưng.
Thiên Lam nheo mắt nghi ngờ.
Rõ ràng chính anh từng bảo không thích làm việc với người đang yêu, giờ lại xúi cô đi tìm bạn trai?
Đàn ông đúng là khó hiểu!
“Tại sao tôi phải tìm?” Cô phản bác.
“Tôi không thích kết hôn.”
Trình Dục lạnh nhạt nói, rồi quay lưng trở về bàn làm việc, để mặc cô đứng ngẩn ra đó.
Ý gì vậy? Cô có hay không thì liên quan gì đến anh?
Thiên Lam vò đầu bứt tai, cảm thấy bản thân sắp bị xoắn não rồi.
Không đành lòng để cô nghĩ mãi không ra, cô thở dài, xoay người lại, lí nhí nói:
“Nhưng mà… chắc cũng không cần tìm nữa đâu. Bố tôi nói tôi đã có chồng sắp cưới rồi. Nghe đâu hồi bé đã được đính ước.”
Một người chồng sắp cưới… từ trên trời rơi xuống!
“Bố còn bảo anh ta khó ưa, không biết điều, đúng chuẩn một tên đểu…” Thiên Lam thành thật kể lại.
Trình Dục nghẹn họng, mặt đen sì, ho khan vài tiếng.
Cái đồ ngốc này! Bố mắng sau lưng mà con gái lại vô tư khai hết ra thế này!
Anh chưa từng nghĩ mình là người thích trêu đùa ai, nhưng lần này… anh thấy có hứng.
“Cô cũng nghĩ thế?” Anh hỏi, nửa cười nửa giận.
Thiên Lam không ngần ngại gật đầu: “Đúng vậy! Bố tôi nhìn người chuẩn lắm!”
Ngoài mặt Trình Dục vẫn giữ bộ dạng thản nhiên, nhưng trong lòng thì bốc hỏa.
Chuẩn cái gì mà chuẩn!
Khó ưa.
Không biết điều.
Tên đểu?
Những từ đó đang nhằm thẳng vào anh đây này!
Nghĩ đến mà muốn tức ói máu!
“Bố cô ghét đàn ông hư hỏng.” Anh khẽ nói.
“Đúng, đúng! Sao anh biết hay vậy?” Thiên Lam tròn mắt.
Bởi vì… anh chính là loại đó.
Kẻ chuyên dụ dỗ con gái nhà lành.
Đặc biệt thích hành động, không thích chịu trách nhiệm!
Nếu cô biết điều này, liệu cô còn đứng đây thản nhiên vậy không?
Trình Dục đứng dậy, vô thức nới lỏng hai cúc áo trước ngực, để lộ phần xương quai xanh gợi cảm.
Có thể bạn quan tâm
“Cô từng gặp trai hư chưa?” Anh hỏi.
“Chưa từng.”
“Chúc mừng. Hôm nay cô được tận mắt thấy rồi!”
Có lẽ vì từ nhỏ sống trong môi trường trong sạch nên Thiên Lam không hiểu thế nào là trai hư.
Ngay cả khi đang đứng ngay trước con sói lớn, cô cũng ngây thơ không hề hay biết.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, vẫn ngây ngô tìm kiếm hình bóng “trai hư” mà anh vừa nhắc tới.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi cô vang lên.
Nghe máy xong, sắc mặt cô tươi tỉnh hẳn.
“À, hai ngày nữa tôi phải đi họp lớp, nên không thể đến tái khám được.”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Cơn đau bụng âm ỉ lại kéo tới khiến cô khẽ nhăn mặt. Cô thật sự nên về nhà nghỉ ngơi ngay.
“Không còn gì nữa thì tôi xin phép về. Tạm biệt anh.”
Nhìn bóng lưng nhỏ bé khuất sau cánh cửa, Trình Dục chỉ cảm thấy cả người như trống rỗng.
Cô gái này lúc nào cũng dễ dàng dập tắt mọi ngọn lửa trong lòng anh.
Thiên Lam ngốc nghếch thế này, đi họp lớp… liệu có xảy ra chuyện gì không?
Thật sự… không thể yên tâm nổi.
Hai ngày lặng lẽ trôi qua trong yên bình, Trình Dục liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Trời đã gần tối.
Hôm nay anh không có ca trực, lười biếng một chút cũng chẳng sao. Anh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về sớm.
Nào ngờ, vừa mở cửa, một vật thể mềm mại đã đổ ập vào người anh.
À không… là một người!
Thiên Lam nồng nặc mùi rượu, ngã nhào vào ngực anh. Nếu không nhờ anh vững vàng, có lẽ cả hai đã cùng nhau đo đất rồi.
Anh vô thức đưa tay đỡ lấy eo cô, thân hình nhỏ bé hôm nay khoác lên bộ váy đơn giản, kín đáo nhưng vẫn toát ra vẻ dịu dàng.
Uống rượu? Còn say tới mức này?
Hai gò má phúng phính của cô đỏ bừng vì men rượu. Cô mơ màng ngẩng đầu nhìn anh, lắp bắp: “Bác sĩ… Sao anh lại ở đây? Tôi đang tìm bố tôi mà…”
Gia đình này, xem ra đều có thói quen nhìn người bằng nửa con mắt thì phải…
“Khó chịu quá… nóng…” Cô lẩm bẩm.
Đôi bàn tay nhỏ bắt đầu không an phận, quờ quạng khắp nơi, như đang tìm cách tự giải thoát khỏi cảm giác bức bối trong người.
Trình Dục mím môi, ánh mắt sắc bén quan sát từng hành động của cô, nhanh chóng đưa ra suy đoán.
Bị bỏ thuốc rồi?
Khi chiếc váy suýt chút nữa bị cô kéo tụt khỏi bờ vai trắng ngần, anh lập tức giữ chặt tay cô lại. Thế nhưng bàn tay còn lại của cô lại không yên, lần mò tới người anh.
“Cô định làm gì? Muốn giở trò với tôi à?” Anh nhíu mày hỏi.
“Nóng quá…” Cô rên rỉ.
“Cô bị uống phải thuốc kích thích rồi.”
“Thuốc kích thích là gì vậy…” Cô mơ hồ hỏi lại, ánh mắt vô tội như một đứa trẻ.