Kết Hôn Bất Đắc Dĩ - Chương 04
Xem ra cô gái này được nuôi dưỡng trong môi trường quá mức trong sáng.
“Thuốc kích thích… Nếu uống vào, một là cô sẽ kiệt sức, hai là tôi sẽ chịu trận. Nhưng khả năng cao sẽ là cô.” Anh chậm rãi giải thích.
Thiên Lam ôm bụng, khổ sở rên rỉ. Cả người cô như bị thiêu đốt.
Tình huống khó xử thế này, giải quyết thế nào mới ổn?
“Bác sĩ Trình…”
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Một cô y tá trẻ bước vào.
Ánh mắt vừa chạm phải cảnh tượng trong phòng, cô nàng suýt nữa kêu thành tiếng.
Trình Dục vẫn bình thản, sắc mặt không biến đổi, như thể đang trong tình huống hoàn toàn đứng đắn.
Có điều, ai biết chuyện này sẽ bị đồn đại thêu dệt tới mức nào trong những ngày sắp tới…
“Ra ngoài.” Anh ra lệnh, giọng lạnh tanh.
“Vâng ạ!” Cô y tá lật đật đóng cửa, biến mất nhanh như một cơn gió.
Lúc này, Trình Dục lại cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Đồ ngon tự dâng tới tận miệng, thật khó mà làm ngơ.
Nhưng…
Anh biết kỳ kinh nguyệt của cô còn chưa kết thúc. Dù có mất kiểm soát đến đâu, anh cũng không thể trở thành một kẻ cầm thú được.
Con trai à, lại phải nhịn thêm lần nữa rồi.
Trình Dục thở dài, lòng dậy lên một chút áy náy.
Nếu đã bị bỏ thuốc mà không giải tỏa được, liệu cô có chịu nổi không?
Đi họp lớp mà cũng gặp chuyện như thế này, thật khiến người ta tức thay.
Bàn tay nhỏ bé kia bất ngờ chạm vào yết hầu của anh, khiến thứ gì đó trong người anh lại dậy sóng.
Anh vội vàng bắt lấy bàn tay quấy phá kia, đan chặt hai tay họ vào nhau, rồi ôm cô chặt trong lòng, áp lên ghế sofa.
Chỉ cần qua được đêm nay, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Thiên Lam bị giam giữ chặt chẽ, uất ức đến mức bật khóc, miệng không ngừng thì thầm:
“Hôn tôi đi… hôn tôi…”
Trình Dục nhướng mày.
“Hôn cô rồi cô sẽ cưới tôi sao?”
“Không… nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh…” Cô thều thào.
Khóe môi anh giật nhẹ, đưa tay chọc chọc má cô.
Không cưới mà đòi chịu trách nhiệm? Cô định lấy tiền bồi thường anh chắc?
Nụ hôn đầu của anh đâu phải món đồ có thể trao đổi tùy tiện!
Mà khoan… cô nhóc này đã từng hôn ai chưa?
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng thương kia, lòng anh mềm nhũn.
Thôi thì… coi như giúp cô giải tỏa một chút vậy.
Anh cúi người, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô.
Có thể bạn quan tâm
Hơi rượu nồng nàn từ người cô phả vào khiến anh hơi khó chịu. Vốn dĩ do yêu cầu công việc, anh rất hạn chế đụng tới rượu.
Nụ hôn thoáng qua, nhưng đã đủ khiến Thiên Lam thả lỏng toàn thân, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trình Dục thở dài, ngồi thẳng dậy.
Muốn tách cô ra cũng không dễ, vì cô đã ôm chặt lấy anh như gối ôm.
Ngước mắt nhìn trần nhà, anh bất lực thở dài lần nữa.
Xem ra… đêm nay, phải ở lại đây rồi.
Tự hỏi, đời mình khổ vậy là vì ai chứ?
“Hôm qua tôi thấy con gái Viện trưởng bước vào phòng bác sĩ Trình, đến tận sáng hôm sau còn chưa thấy ra.”
“Tôi còn nghe thấy vài âm thanh mờ ám nữa kia.”
“Tối qua tôi ghé phòng bác sĩ Trình để nộp báo cáo bệnh án thì vừa hay bắt gặp… hai người họ…”
Chỉ trong một đêm, những lời bàn tán như thế đã lan khắp bệnh viện. Không chỉ dừng lại ở đó, các diễn đàn nội bộ cũng sôi sục với chủ đề này.
Ở bệnh viện, Trình Dục là người được rất nhiều y tá trẻ mến mộ, nhưng anh xưa nay đều tỏ ra thờ ơ. Thậm chí, có người từng bị anh từ chối thẳng thừng đến mức không chịu nổi xấu hổ, phải chủ động xin chuyển khoa công tác.
Anh chính là kiểu người như vậy — rõ ràng, dứt khoát, không dây dưa. Giống như việc anh không muốn cưới Thiên Lam.
Tin đồn, lời nói, một khi đã lan ra thì chẳng khác gì mọc cánh, bay khắp nơi. Nếu cả bệnh viện đều biết chuyện, thì chẳng có lý gì Viện trưởng lại không hay.
Hèn gì đêm qua con gái ông không về nhà, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy. Ông đã phải thấp thỏm cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm nay, nhìn dáng đi hầm hầm của ông, người ngoài nhìn vào cứ tưởng sắp có một màn đánh ghen long trời lở đất.
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh, phát ra tiếng động lớn. Trình Dục nhíu mày, rõ ràng tỏ ra khó chịu khi bị phá giấc.
Anh định buông một tiếng “Cút”, nhưng khi thấy rõ người vừa đến là ai thì đành ngậm lại, chỉ thản nhiên ngáp dài.
Trông thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt Viện trưởng giận đến run rẩy, lời nói cũng lạc đi: “Hai đứa… Hai đứa thật là… quá đáng!”
Cuối cùng, cô gái đang nằm gọn trong lòng anh cũng có phản ứng. Thiên Lam lồm cồm ngồi dậy, vừa nhìn thấy bản thân đang ngồi trên đùi anh bác sĩ thì lập tức tái mặt.
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hình ảnh đêm qua lần lượt hiện về, dù có phần mơ hồ nhưng cũng đủ khiến cô bàng hoàng.
Xong đời rồi…
Sau khi để cả hai chỉnh lại quần áo và đầu tóc, Viện trưởng mới nghiêm mặt bước tới hỏi chuyện.
“Thiên Lam, mọi chuyện đã tới mức này, ba hỏi con: có muốn kết hôn với cậu ta không?”
Cô chớp mắt liên tục, lúng túng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào ông: “Con… con không biết…”
Ông liếc cô một cái đầy thất vọng, rồi quay sang Trình Dục: “Trình Dục, tôi hỏi lại lần nữa: cậu có đồng ý kết hôn với con gái tôi không?”
Vẫn là ánh mắt ấy.
Vẫn là giọng điệu ấy.
Vẫn là câu trả lời quen thuộc:
“Không cưới.”