Kết Hôn Bất Đắc Dĩ - Chương 06
Thiên Lam ngồi một mình trên băng ghế đá ngoài sân bệnh viện, ánh mắt mông lung dõi theo dòng người qua lại.
Những lời nói, những câu trêu đùa của Trình Dục cứ vang vẳng mãi trong đầu. Chúng thật khó hiểu…
Có khi nào… là anh đang trêu chọc một cô ngốc như cô không?
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bụi bay vào mắt. Cô dụi mắt, khiến đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.
“Dùng bụi để viện cớ khóc à?”
Giọng nói ấy… chỉ cần nghe thôi, cô đã biết là ai.
“Tôi không khóc… Anh ra đây làm gì?”
“Gọi tôi một tiếng ‘lão công’, tôi sẽ đưa em về ngay lập tức.”
“Về đâu?”
“Tái khám.”
Lúc này, Thiên Lam mới sực nhớ ra, hôm nay là ngày hẹn tái khám bù.
Từ sau khi biết anh là vị hôn phu được sắp đặt sẵn, cô luôn cảm thấy có gì đó lạ lùng, khó xử mỗi khi đối diện với anh. Còn anh, vẫn giữ vẻ thản nhiên như không có gì thay đổi.
Giống như một chú mèo con, cô lặng lẽ đi theo anh vào phòng khám. Nhưng trái tim thì đang đập loạn cả lên…
Không hiểu bản thân đang lo điều gì nữa…
Ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, Thiên Lam lặng lẽ quan sát từng hành động của anh.
Đóng cửa phòng.
Khoác áo blouse trắng.
Đeo khẩu trang.
Từng cử chỉ đều toát ra vẻ nghiêm túc, lại khiến cô bất giác thấy tim mình rung động.
Trình Dục bước đến, nhìn cô vài giây rồi hỏi:
“Phải… cởi quần nữa sao?”
Anh hơi nheo mắt, mỉm cười nhẹ: “Không cần.”
Anh mở cuốn sổ ghi chú, lật vài trang rồi gấp lại, gương mặt dần trở nên nghiêm nghị.
Sự thay đổi đột ngột khiến cô có phần bất an.
“Dạo gần đây, em còn bị ra máu khi đi ngoài không?”
“Có… hình như còn nhiều hơn trước…”
Anh thở dài, gấp sổ lại.
“Mai có bận không?”
“Không có.”
“Vậy mai phải làm phẫu thuật cắt túi thừa. Việc này không thể trì hoãn.”
Thiên Lam sửng sốt, mặt mày tái mét.
Gì cơ? Phẫu thuật? Ngay ngày mai?
Cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần! Phẫu thuật có đau không? Có nguy hiểm không?
Thấy vẻ mặt tái xanh của cô, anh có chút buồn cười nhưng không lộ ra ngoài.
“Về nhà chuẩn bị đồ, tối quay lại nhập viện để tôi tiện theo dõi trước phẫu thuật. Tôi sẽ nói với viện trưởng, cô không cần lo.”
Có thể bạn quan tâm
Cô phản ứng chậm chạp, phải mất vài phút mới gật đầu, rõ ràng vẫn còn sốc.
Dù gì cũng là phẫu thuật – không ai có thể bình tĩnh ngay được.
Tối hôm đó, sau khi làm xong thủ tục nhập viện, cô vẫn giữ tâm trạng thấp thỏm không yên.
Trình Dục vào kiểm tra tình trạng. Lần này, ánh mắt anh không còn vẻ cợt nhả thường thấy mà có phần nghiêm túc, xen chút lo lắng.
“Không cần sợ. Sẽ có thuốc tê, em sẽ không cảm thấy gì cả. Vào phòng chỉ cần nhắm mắt, ngủ một giấc là xong.”
“Thật không?”
“Em thấy tôi rảnh rỗi đến mức lừa em à?”
Cô bĩu môi, quay mặt đi, chẳng buồn đáp lại kiểu nói chuyện cộc lốc kia nữa.
Anh bước đến đầu giường, đặt vài viên thuốc giảm đau trên bàn. Phòng khi nửa đêm cô thấy đau thì dùng.
Vô tình tay anh chạm vào công tắc đèn.
“Tách.”
Căn phòng đột nhiên chìm trong bóng tối.
Tiếng hét vang lên làm anh giật mình.
“A…”
Cô hoảng hốt, huơ tay trong không gian tối om, rồi bỗng nắm phải một thứ gì đó…
Cô run rẩy, sợ hãi: “Cứu tôi với… Tôi… tôi đang nắm phải cái gì đó… nó ấm… lại mềm… và… đang lớn dần… Tôi sợ…”
Anh cứng người, sắc mặt không mấy dễ coi. Gằn giọng: “La cái gì?”
“Nó có cắn không?” Cô run rẩy hỏi tiếp.
“Không, nó sẽ không cắn em. Nhưng… nó sẽ bị em ‘nuốt’ mất…”
Cô im bặt. Hoàn toàn không nói thêm được gì nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh khẽ ho khan, ra hiệu: “Nhắm mắt lại.”
Tuy không hiểu anh định làm gì, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Anh bật đèn lên, đồng thời nhẹ nhàng kéo tay cô ra khỏi… cái thứ vừa rồi.
Căn phòng bừng sáng trở lại, cô thở phào.
“Ngủ đi.” Anh nói dứt khoát rồi quay lưng rời khỏi phòng.
Vừa bước ra, sau lưng liền vang lên giọng nói nhỏ nhẹ:
“Cái lúc nãy… là gì vậy?”
“Tẩu thoát rồi.” Anh đáp cụt lủn.
Bước chân nhanh hơn thường lệ.
Cái cảm giác khó chịu vừa rồi… thật khó nói thành lời.
Con nhỏ ngốc này đúng là biết cách khiến đàn ông phát điên!
Một đêm trôi qua rất nhanh. Mới đó mà đã đến giờ phẫu thuật.