Kết Hôn Bất Đắc Dĩ - Chương 10
Thiên Lam cắn chặt môi dưới đến bật máu, đôi mắt đỏ hoe.
Anh thà chọn đi phẫu thuật còn hơn đến cưới cô…
Trong khi ba cô nói rõ ràng: ca phẫu thuật đó đã có người thay thế.
Giữa sự im lặng nặng nề, hai người giữ máy không ai chịu cúp.
“Mười lăm phút nữa sẽ có người tới đón cô.” Anh khẽ nói tiếp.
“Còn hôn lễ…”
“Hôm khác tôi bù.”
Dứt lời, anh ngắt máy.
Thiên Lam ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại tối đen.
Vậy là… hôm nay không cưới?
Anh nói hôm khác sẽ bù…
Trong lòng cô, một tia hy vọng nhỏ bé lóe lên.
Không buồn phiền lâu, cô vội cởi bỏ bộ váy cưới, tháo hết các món trang sức rườm rà trên người.
Các cô phù dâu ngơ ngác nhìn nhau, chưa kịp hỏi gì thì cô dâu đã biến mất khỏi căn phòng.
Giữa đại sảnh rộng lớn, cô lặng lẽ đứng chờ.
Trong lễ đường, sự hỗn loạn đã bắt đầu.
Đã quá giờ cử hành hôn lễ, chú rể vẫn biệt tăm.
Khách khứa tản đi dần, còn hai ông bố thì tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Một chiếc xe ô tô màu đen đỗ cách đó không xa.
Một cậu thanh niên trẻ ngồi trong xe, vẫy tay gọi cô:
“Sư mẫu! Lên xe đi!”
Thiên Lam chạy tới, cửa xe mở sẵn, cô không ngần ngại bước vào.
“Thầy bảo tôi tới đón cô.”
“Anh là…” Cô nghi hoặc.
“Tôi là học trò của thầy ấy.” Cậu thanh niên cười.
Cô kêu nhỏ một tiếng như đã hiểu ra điều gì đó.
Cậu thanh niên lái xe, qua gương chiếu hậu thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô gái nhỏ đang ngồi im lặng. Vẻ ngốc nghếch này, thật không lẫn vào đâu được.
Chỉ mất khoảng mười mấy phút, xe dừng trước một căn hộ nhỏ.
“Thầy dặn tôi đưa cô tới đây. Lát nữa thầy làm xong sẽ đến.”
“Cuộc phẫu thuật quan trọng lắm sao?”
“Phải đó. Là con của một nhà đầu tư lớn của bệnh viện. Thầy sợ giao cho bác sĩ khác sẽ xảy ra sơ suất, nên đích thân mình đảm nhận.”
Thì ra là vậy…
Vì trách nhiệm, anh mới lựa chọn ở lại.
Nếu là ca phẫu thuật bình thường, liệu anh có đến lễ cưới không?
Có thể bạn quan tâm
Cậu thanh niên đưa chìa khóa cho cô rồi rời đi.
Thiên Lam rụt rè mở cửa vào trong.
Căn hộ đơn giản nhưng mang lại cảm giác ấm cúng, khác hẳn vẻ lạnh lùng cô tưởng tượng.
Cô ngồi trên sofa, ngoan ngoãn đợi.
Chờ đợi… rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Vài tiếng sau, Trình Dục về đến nơi.
Anh vừa bước vào đã thấy cô ngủ gục, dáng vẻ nhỏ bé co ro trên ghế.
Có lẽ tiếng động khiến cô tỉnh giấc.
“Định đợi tới khi trộm vào nhà mới tỉnh sao?”
Giọng nói trêu ghẹo ấy vang lên.
Cô vội cúi gằm mặt, xấu hổ không dám ngẩng lên.
Đúng là cô ngốc thật…
“Cô đủ 18 tuổi chưa vậy?”
“Tôi… 21 rồi.”
“Vậy sao ngốc thế?” Anh buông một câu than thở đầy bất lực.
Chuyện bị bỏ thuốc hôm đó, Trình Dục đương nhiên biết ai mới là người đứng sau. Anh không phải kẻ ngốc đến mức không phân biệt được thị phi.
Chỉ có điều, mỗi lần nói chuyện với cô, cảm giác như đang đối thoại với một đứa trẻ.
“Cô lớn rồi đúng không?” Anh nhướn mày hỏi.
Thiên Lam gật đầu như gà mổ thóc. “Phải.”
“Vậy thì hôm nay, chúng ta sẽ nói chuyện… người lớn.”
Chuyện người lớn ư?
Trình Dục lười biếng cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
Chọn từ ngữ nào đây cho dễ hiểu nhất với một cô ngốc như thế này?
Anh chậm rãi mở lời:
“Thứ bột trắng mà bố cô đưa hôm trước… đó là xuân dược, hay còn gọi là thuốc kích thích. Khi cô uống vào, nó sẽ khuấy động ham muốn trong cơ thể, giống như đêm đó, cô muốn tôi hôn cô vậy.”
Giọng anh vẫn thản nhiên, không nhanh không chậm.
“Và kết quả của việc bị kích thích đó, chính là những chuyện đã xảy ra giữa tôi và cô đêm hôm ấy.”
Anh dừng lại, hỏi ngắn gọn: “Hiểu không?”
Thiên Lam chỉ mím môi, im lặng.
Hiểu.
Hiểu chứ.