Mang Thai Cho Tổng Tài - Chương 14
Em đi cẩn thận."
Kỳ Văn đi chào xã giao với mấy thương nhân.
Còn Lam Lam rẽ về hướng nhà vệ sinh.
Khi cô đẩy cửa bước ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi, thì bất ngờ có một người đàn ông cao lớn, ăn mặc chỉnh tề, đứng chắn ngay trước mặt.
Cô dịch người sang trái, anh ta cũng dịch sang trái.
Cô bước qua phải, anh ta cũng theo ngay.
Lam Lam nhíu mày nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
"Xin lỗi tiên sinh, mong anh nhường đường cho tôi đi qua một chút."
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ, khó chịu và bỡn cợt.
Hắn hạ giọng:
"Cô tên là Lam Lam đúng không?"
"Đúng vậy."
"Cô Lam Lam, đêm nay cô có thể... dành cho tôi được không? Giá bao nhiêu cũng được.
Biệt thự, xe hơi, hay cả bộ trang sức kim cương — chỉ cần cô nói, tôi sẽ đáp ứng đủ."
Lam Lam lạnh mặt, ánh mắt kiên quyết:
"Xin lỗi, những thứ đó anh hãy giữ lại mà dùng.
Tôi không phải kiểu người mà anh có thể dùng tiền để đặt điều.
Xin anh tránh đường."
Người đàn ông cười khẩy:
"Tôi không muốn tránh thì sao?"
Không để cô kịp phản ứng, hắn bất ngờ áp sát, ôm chặt lấy cô và cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn đầy cưỡng ép.
Cô mở to mắt vì bị bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Lam Lam nghiêng đầu, cắn mạnh vào môi hắn.
Người đàn ông đau đớn buông cô ra, chưa kịp phản ứng thì đã bị cô tung một cú đấm chính diện vào miệng.
Máu rỉ ra, môi hắn sưng lên thấy rõ.
Gã tức tối nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng:
"Cô Lam Lam... được lắm. Cô là trợ lý đặc biệt của bà Mỹ Mỹ đúng không?
Vậy hãy mở to mắt ra mà nhìn — tôi sẽ cho cô thấy cảnh công ty Hồng Mỹ bị tôi thâu tóm như thế nào."
Lam Lam siết chặt tay:
"Anh thật quá đáng! Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, hà cớ gì phải lôi Hồng Mỹ vào?"
"Tôi đang nhắm vào cô đấy chứ.
Chỉ cần cô chấp nhận… tôi có thể khiến mọi thứ cô mơ ước trở thành hiện thực: biệt thự, quyền lực, sự xa hoa.
Cô có năm phút để suy nghĩ."
Lam Lam hít một hơi thật sâu:
"Tôi không cần năm phút.
Tôi sẽ trả lời anh ngay bây giờ — hãy đợi kiếp sau."
Gã nhếch môi:
"Vậy thì số phận của Hồng Mỹ… e là không yên ổn đâu."
Lam Lam lạnh giọng:
"Ngày mai tôi sẽ báo với cô Mỹ Mỹ để xin từ chức.
Từ đó về sau, anh sẽ không có cơ hội để gây áp lực với tôi nữa."
Nói xong, cô quay lưng rời khỏi, để lại gã đàn ông tức tối nhìn theo.
Trở lại đại sảnh, sắc mặt Lam Lam nhợt nhạt.
Kỳ Văn vừa nhìn thấy cô đã bước nhanh tới, lo lắng:
"Lam Lam, em không khỏe sao?"
"Dạ… em thấy hơi khó chịu. Em xin phép về trước."
"Để tôi đưa em về. Em không khỏe, tôi không yên tâm đâu."
Lam Lam gật đầu, chào Trịnh lão phu nhân rồi cùng Kỳ Văn rời khỏi Trịnh gia.
Về đến biệt thự, Kỳ Văn đưa cô vào nhà an toàn mới yên tâm quay lại buổi tiệc.
Lên tới phòng, Lam Lam nằm dài trên giường, suy nghĩ miên man.
Ngày mai, cô sẽ rời khỏi biệt thự này, cũng đồng thời rút khỏi Hồng Mỹ, để mọi chuyện không ảnh hưởng đến công ty của bà Mỹ Mỹ.
Nhưng cô không rời khỏi thành phố này — vì còn một mong muốn chưa thể buông bỏ: được gặp lại các con một lần.
Cô thở dài, rồi ngồi dậy, mở tủ thu xếp đồ đạc.
Có thể bạn quan tâm
Để tránh bị nhận ra, cô quyết định sẽ hóa trang, biến mình thành một người phụ nữ bình thường, giản dị, không còn khiến ai chú ý.
Cô viết một bức thư, gửi lại lời xin lỗi và lý do rời đi, nhờ người chuyển đến tận tay bà Mỹ Mỹ vào sáng hôm sau.
Về phần Khắc Minh — sau khi bị Lam Lam phản kháng, thậm chí cho ăn đòn, anh tức giận rời khỏi Trịnh gia, trên môi vẫn còn sưng tấy.
Hai đứa nhỏ ở nhà đang chờ cha về để được ôm ngủ như mọi hôm.
Anh vừa vào tới cửa thì Chiêu Dương liền chạy ra trách yêu:
"Cha! Sao cha về trễ vậy? Tụi con chờ hoài không thấy!"
Đang bực bội, anh lớn tiếng quát lên:
"Các con lớn rồi!
Cha bận, thì nên qua phòng bà nội ngủ!
Ngày nào cũng phải ôm cha mới chịu ngủ là sao hả?"
Anh chưa từng lớn tiếng với các con bao giờ, nên lời quát ấy khiến cả Chiêu Dương và Khắc An sợ tái mặt.
Chiêu Dương ngồi thẫn thờ, rồi nước mắt lăn dài.
Nghe tiếng con khóc, bà Tâm Như vội vã từ trên lầu chạy xuống.
Thấy cháu gái khóc nức nở, bà lập tức ôm chặt lấy.
Khắc An thì hoảng sợ nấp sau lưng bà nội, còn Chiêu Dương khóc òa trong vòng tay bà, nghẹn ngào nói:
"Bà nội ơi… tại vì tụi con không có mẹ… nên cha không thương tụi con nữa.
Cha muốn lấy vợ mới rồi… nên ghét tụi con… không thương tụi con nữa… hức… hức…"
Bà Tâm Như nghe lời cháu mà tim như bị bóp nghẹt.
Bà ôm hai đứa trẻ vào lòng, dỗ dành từng chút, nước mắt rưng rưng.
"Nếu cha các con có lấy vợ hai… thì vẫn còn bà nội đây.
Bà sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt, sống lâu để chăm sóc cho hai con."
Khi nói ra những lời ấy, nước mắt bà Tâm Như lặng lẽ lăn dài trên má.
Bà thương cho hai đứa cháu côi mẹ. Nhưng bà cũng hiểu, Khắc Minh không thể sống lẻ bóng cả đời.
Việc anh đi thêm bước nữa chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ba bà cháu nằm trên giường.
Hai đứa nhỏ tủi thân, một hồi sau mới thiếp đi vì mệt.
Bà nhẹ nhàng rời khỏi phòng, định bụng tìm Khắc Minh nói chuyện.
Bước đến phòng cha con anh, bà gõ cửa.
Cốc... cốc... cốc...
Không thấy bên trong có động tĩnh, bà đẩy cửa bước vào.
Khắc Minh đang ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa vào thành giường.
Miệng anh sưng vều, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi và bực dọc.
Bà Tâm Như chưa từng thấy con trai mình như thế này.
Bà đoán — nếu có ai khiến ra nông nỗi ấy, chắc chỉ có thể là phụ nữ.
Bà thở dài, dịu giọng:
"Khắc Minh, có chuyện gì thì nói với mẹ."
"Không có gì đâu. Mẹ nghỉ ngơi đi, con muốn ở một mình."
"Con như thế này, mẹ sao có thể ngủ cho được?"
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, con không sao."
"Có liên quan đến phụ nữ không?"
Anh im lặng.
Bà hiểu — câu hỏi của bà là đúng.
Bà thở nhẹ, ngồi xuống cạnh anh:
"Khắc Minh, chuyện con đi bước nữa, mẹ không phản đối. Mẹ hiểu, con không thể sống một mình mãi.
Nhưng có một điều — dù chuyện gì xảy ra bên ngoài, con cũng không nên trút giận lên đầu Khắc An và Chiêu Dương.
Mẹ của chúng nó không còn. Nếu ngay cả cha cũng làm tổn thương chúng, thì sau này con còn định đối xử với chúng thế nào nữa khi con thật sự kết hôn?"
Khắc Minh khàn giọng:
"Mẹ... nếu không phải là mẹ của Khắc An và Chiêu Dương, thì con sẽ không lấy ai hết."
"Nhưng con không thể sống cô độc cả đời.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cái miệng của con bị sao vậy?"
"À...



