Mang Thai Cho Tổng Tài - Chương 8
Chúng ta có thể yêu cô ấy, nhưng không có quyền làm tổn thương cô ấy, hoặc để người khác làm điều đó."
"Ý cậu là... có thể gia đình sẽ không chấp nhận cô ấy?"
"Đúng. Rất có thể."
"Nhưng dù sao thì chúng ta cũng phải đấu trận cuối cùng. Nếu không thể yêu, thì ít nhất tôi muốn là người được quan tâm đến cô ấy."
"Được. Vậy hẹn gặp lại sau hai ngày."
Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người rời đi với những suy nghĩ riêng.
Cả hai đều hiểu rõ: Lam Lam là cô gái nhà nghèo, xuất thân từ vùng quê.
Còn họ là những cậu ấm sinh ra trong nhung lụa, người thừa kế tương lai của hai tập đoàn lớn.
Liệu gia đình họ có chấp nhận một cô gái như Lam Lam không?
Ngày thi đấu cuối cùng cũng đến.
Lã Tin Phong và Lường Khiêm trong bộ võ phục chỉnh tề bước lên sàn đấu, trước sự chứng kiến của mười thiếu gia còn lại.
Sau tám hiệp giằng co không phân thắng bại, đến hiệp thứ chín, Lã Tin Phong mới vất vả giành chiến thắng.
Lường Khiêm, với tính cách chính trực, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Anh tiến đến bắt tay Tin Phong:
"Tin Phong, tôi mong cậu sẽ bảo vệ Lam Lam thật tốt. Đừng để bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy. Và xin cậu hãy rộng lòng, cho chúng tôi được quan tâm đến cô ấy với tư cách là một người bạn."
"Được. Nhưng là bạn thì phải đúng nghĩa bạn — không chen vào tình cảm của cô ấy và tôi. Còn cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng."
Tin Phong đã giành được quyền theo đuổi Lam Lam. Vì thế, cậu luôn tìm mọi cách để giúp đỡ cô, từ những việc nhỏ nhặt nhất — những việc mà trước đây cậu chưa từng làm như quét nhà, nhặt rau, phụ bếp...
Lam Lam vẫn luôn xem Tin Phong như một người bạn bình thường, không hơn không kém.
Thế nhưng, dù là những việc chưa từng đụng tay, Tin Phong vẫn cảm thấy rất vui. Vì mỗi lần như thế, cậu được ở gần Lam Lam, được trò chuyện và nhìn thấy cô cười.
Nụ cười của Lam Lam khiến người ta say đắm. Nhất là khi chiếc răng khểnh khẽ nghiêng, đôi má hồng ửng lên.
Các thiếu gia khác chỉ biết nhìn theo và cảm thán. Một đại thiếu gia như Tin Phong, vậy mà không ngần ngại cầm chổi quét sân, ngồi nhặt rau, thậm chí còn thấy vui vẻ.
Lam Lam thấy vậy thì ngại, nên nhẹ giọng nói với cậu:
"Tin Phong, cảm ơn anh đã giúp tôi."
"Không sao. Tôi chỉ mong được làm mấy việc này để giúp em thôi."
"Nhưng tôi không muốn mọi người hiểu nhầm."
"Cứ để họ nghĩ gì thì nghĩ."
"Không được. Anh là đại thiếu gia danh môn đấy."
"Thì sao? Đại thiếu gia danh môn không có quyền theo đuổi người mình yêu à?"
Câu nói thẳng thắn của Tin Phong khiến Lam Lam đỏ mặt.
Cô khẽ nói, ngại ngùng:
"Tin Phong... cảm ơn anh đã quý mến tôi. Nhưng hiện tại tôi vẫn đang còn học. Tôi không muốn chuyện tình cảm ảnh hưởng đến việc học."
"Tôi biết. Em chỉ cần đừng xua đuổi tôi là được. Hãy cho tôi được ở bên cạnh em như một người bạn, được không?"
"… Tôi…"
Lam Lam không thể trả lời dứt khoát. Cô nghĩ: nếu sau này, khi cô tốt nghiệp, Tin Phong vẫn còn ở bên, thì cô sẽ kể cho anh nghe tất cả sự thật. Khi ấy, có lẽ anh sẽ không còn ngưỡng mộ cô nữa. Và anh sẽ tự từ bỏ.
Từ đó, cô không nhắc gì đến chuyện ấy. Việc cô thì cô làm, còn anh rảnh lúc nào lại đến giúp — đó là việc của anh.
Tại Đài Bắc, kể từ khi đưa hai cục cưng về, Khắc Minh gần như cắt đứt hoàn toàn thói quen cũ.
Trước đây, anh sợ cưới vợ vì nghĩ mình sẽ không còn được tự do — không bar, không rượu, không những buổi tăng một, tăng hai, tăng ba...
Nhưng giờ thì sao?
Mọi thứ đã thay đổi từ khi anh làm cha.
Ngoài công việc, thời gian còn lại anh dành hết cho hai con.
Chỉ vì suy nghĩ vô lý ngày xưa, giờ anh thành người cha đơn thân — tay bồng tay bế hai con nhỏ không mẹ, còn bản thân cũng chẳng có vợ.
Thấm thoắt đã hai năm trôi qua.
Có thể bạn quan tâm
Khắc An và Chiêu Dương sắp tròn ba tuổi.
Khắc An thông minh, điển trai — đúng bản sao của anh.
Còn Chiêu Dương dịu dàng, hiểu chuyện — giống hệt mẹ. Mỗi lần nhìn con gái, là mỗi lần anh thấy hình bóng Lam Lam hiện về trong tim.
Hình bóng ấy chưa bao giờ phai nhạt. Và cũng vì thế, anh không thể mở lòng với bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Hôm nay là ngày Lam Lam nhận bằng tốt nghiệp sau bốn năm miệt mài đèn sách.
Cô viết một lá thư dài, nhờ sư phụ Tỉnh Nghi gửi lại cho Tin Phong, rồi lặng lẽ rời khỏi võ quán Đường Lâm.
Cô quyết định đến Đài Bắc để tìm lại hai đứa con thân yêu của mình.
Cô nhớ tiếng nói của người đàn ông ấy, nhớ giọng của gì Thẩm — đều mang âm sắc vùng Đài Bắc.
Sáng sớm hôm đó, Lam Lam dậy thật sớm, từ biệt sư phụ Tỉnh Nghi, gửi lại bức thư rồi rời khỏi võ quán.
Đầu giờ chiều, như thường lệ, Tin Phong và Lường Khiêm cùng tất cả học trò của võ sư Tỉnh Nghi đã có mặt đông đủ.
Chỉ thiếu một người: Lam Lam.
Tin Phong đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng cô đâu, liền chạy khắp võ quán tìm kiếm.
Cuối cùng, vẫn không thấy, cậu đến hỏi sư phụ:
"Sư phụ! Lam Lam về quê rồi ạ?"
"Tin Phong à. Lam Lam đã rời khỏi võ quán rồi. Hôm qua con bé nhận bằng tốt nghiệp, sáng nay nó đã đi từ rất sớm."
"Vậy... cô ấy có nói khi nào quay lại không ạ?"
"Có thể sẽ quay lại, nhưng sẽ lâu đấy. À, Lam Lam có gửi cho con một lá thư."
"Thư đâu rồi ạ?"
Nghe sư phụ nói vậy, tim Tin Phong đập nhanh. Cậu hồi hộp đón lấy phong thư, tay run lên không hiểu vì sao.
"Tin Phong,
Lam Lam rất cảm ơn anh vì tình cảm anh dành cho tôi. Nhưng tôi không xứng đáng với sự quý mến đó.
Có thể những điều tôi sắp kể sẽ khiến anh nghĩ khác về tôi.
Thật sự... tôi không tốt đẹp và đáng yêu như mọi người vẫn tưởng..."
Tin Phong đọc xong thư, lòng như trống rỗng.
Cậu ngồi thẫn thờ, đôi mắt mất hồn.
Lường Khiêm đứng gần đó, thấy sắc mặt Tin Phong khác lạ, liền bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy bức thư.
Đọc xong, anh cũng trầm mặc không nói được gì.
Hôm ấy, hai người không tập luyện. Họ rủ nhau ra quán rượu.
Tin Phong lặng lẽ ngồi đó, không nói gì, chỉ biết rót rồi uống.
Lường Khiêm thì trầm ngâm. Tuy cũng từng quý mến Lam Lam, nhưng tình cảm chỉ mới chớm, nên anh nhanh chóng điều chỉnh lại thành sự quan tâm thuần túy.
Còn với Tin Phong, anh thật sự đau lòng.
Anh từng nghĩ, chỉ cần chờ đến khi cô tốt nghiệp, anh sẽ chính thức nói lời yêu.
Anh sẽ bảo vệ cô, không để ai làm cô tổn thương.
Nhưng bây giờ... tất cả đều sụp đổ.
Giấc mơ anh xây như một lâu đài cát — sóng vừa đến đã cuốn đi tất cả.
Anh cứ rót ly này sang ly khác.
Lường Khiêm ngồi bên cạnh, nhìn thấy rõ nỗi đau của người bạn, nhưng cũng hiểu rằng:
Người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc.
Anh khẽ nói với Tin Phong...
"Tin Phong!



