Tìm Thấy Một Gia Đình - Chương 1
Một quả sầu riêng hơn hai trăm tệ — tưởng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng với Giang Diệp Ninh, đó lại là giọt nước tràn ly của hơn ba mươi năm bị xem thường, bị lợi dụng và bị đối xử như người ngoài ngay trong gia đình ruột của mình.
Từ bé đến lớn, cô luôn là người phải nhường, phải chịu, phải trả.
Trả tiền cưới cho anh trai.
Trả tiền đặt cọc mua nhà.
Trả tiền sinh hoạt cho ba mẹ.
Trả nợ cờ bạc cho anh.
Trả luôn cả sự bất công không bao giờ dứt.
Cho đến ngày con gái ba tuổi của cô chỉ xin một miếng sầu riêng mà bị cả nhà mắng nhiếc…
Còn cô bị đuổi thẳng khỏi cửa với lời nguyền rủa:
“Đừng bao giờ quay lại!”
Và cô thật sự không quay lại nữa.
Nhưng gia đình ấy không chịu buông tha.
Họ bắt cóc con gái cô để đòi 50 vạn.
Họ ép, họ nạt, họ khóc lóc, họ diễn kịch bệnh tình nguy kịch — tất cả chỉ để moi tiền từ cô.
Lần đầu tiên trong đời, Diệp Ninh không nhượng bộ.
Cô mang tới một bản hợp đồng:
Một căn nhà hơn trăm vạn để đổi lấy sự tự do tuyệt đối.
Một chữ ký dứt khoát — cắt đứt tình thân.
Rời khỏi thành phố cũ cùng chồng và con gái, Diệp Ninh sang Nam Thành sống cuộc đời mới.
Ở đó, cô tìm được bình yên thật sự, tìm lại chính mình, và hiểu rằng hạnh phúc không phải là thứ người khác ban cho — mà là thứ mình phải tự giành lấy.
Trong khi cô dần hồi sinh, những người từng đẩy cô xuống vực sâu lại lần lượt nhận lấy hậu quả do chính họ chọn.
Anh trai tàn phế.
Mẹ nằm viện dưỡng lão.
Ba u uất mà qua đời.
Gia đình từng chèn ép cô — tan nát theo đúng những gì họ gieo xuống.
Nhưng Diệp Ninh không hận.
Cô chỉ chọn không quay đầu lại nữa.
Một câu chuyện về sự tỉnh ngộ, về ranh giới của yêu thương, và về sức mạnh của một người phụ nữ biết nói “đủ rồi”.
Từ địa ngục của tình thân độc hại, cô bước đến cuộc đời mới — bình yên, sáng rỡ và xứng đáng.
*****
Tôi mua một quả sầu riêng hơn hai trăm tệ mang về nhà mẹ đẻ.
Vừa đặt chân vào cửa, thằng cháu đã lao tới giật lấy, ôm khư khư trong lòng rồi hào hứng chia cho anh trai và chị dâu tôi. Ba người họ quây quần ăn rất vui vẻ.
Con gái tôi đứng một bên, đôi mắt mong ngóng.
“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn.”
Tôi bảo cháu chia cho con bé một miếng nhỏ. Chị dâu lập tức sầm mặt.
“Lớn tướng rồi mà còn tranh ăn với con nít, không biết xấu hổ hả? Muốn ăn thì tự đi mà mua.”
Mẹ tôi đứng cạnh còn phụ hoạ.
“Đúng đó, cháu mày mới bao nhiêu tuổi? Làm dì thì nhường chút có sao. Đúng là chẳng có chút quy củ nào.”
Cơn giận dồn lên tận cổ, tôi bế con quay người bỏ đi. Sau lưng, mẹ tôi quát lớn, giọng đầy trách móc.
“Đi thì đừng có quay lại. Chỉ một chuyện nhỏ mà đã bày đặt giận dỗi. Nhà họ Giang chúng ta không cần đứa con gái ích kỷ như mày!”
Ba tôi dứt khoát đóng sập cửa.
“Cút. Từ nay đừng bước chân vào cái nhà này nữa.”
Nhưng đến khi tôi thật sự không quay lại, cả nhà họ lập tức nháo nhào lên.
…
Xe vừa rẽ vào khu chung cư, điện thoại của anh tôi, Giang Thành Lỗi, đã gọi tới.
Tôi nhấn nghe. Chưa kịp mở miệng, tiếng chửi đã ầm lên.
“Giang Diệp Ninh, mày có ý gì hả? Vì nửa miếng sầu riêng mà bày đặt làm mình làm mẩy. Giờ mày có cánh rồi đúng không? Không coi chúng tao là người nhà nữa hả?”
Tôi siết chặt vô lăng, lòng lạnh buốt.
“Anh à, là mọi người xem mẹ con em là người ngoài trước.”
“Nói bậy. Mẹ tức đến phát đau ngực, vậy mà mày còn lý lẽ à? Thằng cháu mới sáu tuổi, ăn một miếng sầu riêng thì sao. Con mày chưa từng thấy sầu riêng hả? Cho nó ăn ít đi một chút thì chết à?”
Con gái tôi, Viên Viên, ngồi ở ghế sau, con bé hiểu hết.
Tôi tắt Bluetooth, áp điện thoại lên tai, hạ giọng.
“Giang Thành Lỗi, Viên Viên ba tuổi, con trai anh sáu tuổi. Quả sầu riêng đó là em mua. Ba người nhà anh ăn ngon lành, còn con em chỉ đứng nhìn. Chị dâu nói gì, anh còn nhớ không?”
Có thể bạn quan tâm
“Thôi thôi, đàn bà con gái lắm lời. Mau về xin lỗi mẹ đi, coi như xong chuyện.”
Giọng điệu anh ta giống như đang ban ân huệ.
Tôi bật cười nhạt. “Xin lỗi? Em chẳng làm gì sai cả.”
“Mày không sai? Giang Diệp Ninh, mày đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Tao nói cho mày biết, hôm nay mày không về thì đừng trách tao từ mặt.”
Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ tôi, Triệu Quế Phân, vang lên the thé, chói tai.
“Giang Diệp Ninh, anh mày nói đúng. Hôm nay mày dám không về thì tao coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như mày.”
“Đúng là gái gả đi như nước đổ ra ngoài, lòng dạ toàn hướng về người ngoài.”
“Mẹ à, con kết hôn bao năm nay, lần nào con chẳng đứng về phía nhà mình? Tiền cưới của anh, tiền đặt cọc mua nhà, chẳng phải con chi à?”
“Ba ngàn tiền sinh hoạt mỗi tháng của mẹ, điện nước gas trong nhà, chẳng phải đều do con trả à?”
“Ăn mặc của Giang Sở, có tháng nào con để thiếu không?”
“Đó không phải là việc mày nên làm sao? Tao sinh ra mày, cũng sinh ra anh mày. Mày giúp anh mày thì sao chứ? Giờ mày có tiền, lái xe đẹp, ở nhà sang, còn anh mày thì sao? Vẫn chen chúc trong cái nhà cũ nát đó. Mày thấy yên lòng nổi không?”
“Con không yên lòng? Con mua nhà cho anh, anh quay đầu bán đi đánh bạc, mẹ quên rồi à?”
“Đó là anh mày nhất thời sơ suất. Em gái thì không thể bao dung chút à? Mày muốn dồn chết cả nhà này mới hả dạ đúng không?”
“Cháu mày giờ cũng lớn rồi, nhà chật không đủ ở. Mày bắt buộc phải mua cho anh mày một căn mới.”
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Thì ra, đây mới là mục đích chính của hôm nay. Sầu riêng chỉ là cái cớ.
“Tôi không có tiền.” Tôi nhấn từng chữ.
“Không có tiền? Mày gạt ai? Tao mặc kệ. Năm mươi vạn, tháng sau nhất định phải đưa ra. Không thì đừng nhận tao là mẹ nữa.”
Điện thoại bị ba tôi giật lấy. Ông nói một câu rồi cúp máy.
“Nếu mày không đưa tiền, thì chết luôn ngoài đó đi. Đừng bao giờ quay về.”
Tiếng tút tút vang lên, toàn thân tôi như chìm trong giá lạnh.
Viên Viên khẽ hỏi từ ghế sau.
“Mẹ ơi, mình không về nhà nữa hả?”
Tôi quay lại, nhìn đôi mắt trong veo nhưng đầy bất an của con bé. Tim như nhói lên.
“Chúng ta về nhà của chính mình.”
Mở cửa bước vào, Trần Nghị đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp. Nghe tiếng động, anh ló đầu ra, thấy tôi và Viên Viên liền nở nụ cười.
“Về rồi à? Mau đi rửa tay, cơm sắp xong rồi.”
Nhưng khi anh nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi, nụ cười lập tức tắt.
Anh cởi tạp dề, bước tới, không hỏi gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Lại bị ấm ức nữa à?”
Nước mắt tôi không kìm được, lập tức trào ra.
Viên Viên hoảng hốt ôm chặt lấy chân tôi, khe khẽ nói.
“Mẹ đừng khóc. Bà ngoại là người xấu, sau này mình không tìm bà nữa.”
Trần Nghị bế con lên, đặt một nụ hôn lên trán con bé.
“Viên Viên nói đúng, sau này mình không đi nữa.”
Anh kéo tôi ngồi xuống sofa, rót cho tôi một cốc nước ấm.
“Nói anh nghe xem, lần này là vì chuyện gì?”
Tôi kể hết chuyện quả sầu riêng, cả cú điện thoại chói tai ấy, nghẹn ngào đến mức không thành tiếng.
Trần Nghị lặng lẽ nghe. Đợi tôi dứt câu, anh mới lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.
“Diệp Ninh, anh đã nói rồi, nhà em là cái hố không đáy. Em có đổ bao nhiêu cũng không đầy được đâu.”
“Em biết, nhưng đó là mẹ em, là anh trai em…”
“Anh em đánh bạc thua ba mươi vạn, em giấu anh, lén trả giúp. Ba em làm ăn thua lỗ, cũng là em đứng ra vá lại. Em còn cho họ thiếu cái gì nữa?”
Những chuyện đó, tôi từng nghĩ anh hoàn toàn không hề hay biết.
“Sao anh lại…” Tôi nghẹn giọng.
“Em là vợ anh, làm sao anh không biết được.” Trần Nghị khẽ thở dài. “Anh chỉ chờ em tự mình nghĩ thông. Chờ đến lúc em biết thương lấy bản thân trước.”
Anh nắm lấy tay tôi, giọng trầm nhưng kiên quyết.
“Diệp Ninh, mình rời khỏi đây đi.”
Tôi ngẩn ra.
“Rời khỏi?”
“Đúng vậy.” Trần Nghị nhìn sâu vào mắt tôi. “Công ty anh có chi nhánh ở Nam Thành, anh có thể xin chuyển công tác. Mình bán căn nhà hiện tại, sang đó mua một căn mới. Rời xa bọn họ, bắt đầu cuộc sống riêng của chúng ta. Được không?”
Nam Thành, một thành phố cách đây hơn ngàn cây số.
Rời khỏi nơi khiến tôi nghẹt thở này.



