Từng Có Một Cuộc Hôn Nhân Như Thế - Chương 7
Khi tay anh chạm nhẹ vào tay tôi, tôi khẽ nói:
“Cảm ơn anh vì đã chuẩn bị tất cả. Tôi thật sự rất vui và cảm động.”
Trí Viễn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Nếu có thể, anh muốn được ở bên em qua tất cả những sinh nhật sau này.”
Thiên Dực lập tức chen vào, giọng trong trẻo:
“Còn con nữa! Mẹ ơi, con cũng sẽ ở bên mẹ qua mọi sinh nhật.”
Tôi bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hai người quan trọng nhất đời mình:
“Được.”
*****
Sau tất cả những đổ vỡ, Lâm Tịnh Yên như được tái sinh. Cuộc hôn nhân từng tưởng chừng là nơi để nương náu cuối cùng lại trở thành chiếc lồng giam giữ, khiến cô dần quên mất chính mình. Chỉ đến khi mọi vỏ bọc bị bóc ra, khi nhìn thấy người đàn ông từng đầu ấp tay gối sẵn sàng phản bội, dối trá, thậm chí dùng tình nghĩa cũ để mặc cả, cô mới hiểu: không có thứ tình yêu nào đáng để đánh đổi lòng tự trọng.
Ngày rời khỏi cuộc hôn nhân ấy, Tịnh Yên không còn khóc, cũng chẳng giận dữ nữa. Cô chỉ thấy nhẹ nhõm — nhẹ như khi cởi bỏ một gánh nặng đã đeo bám quá lâu. Có lẽ, trong sâu thẳm, cuộc chia tay này không phải là kết thúc, mà là một sự giải thoát. Cô không oán, cũng không hận, bởi biết rằng mọi tổn thương đã từng chịu đựng đều là giá phải trả để tìm lại bản thân.
Lý Khải Minh từng nghĩ rằng chỉ cần nói vài lời hối lỗi, quỳ gối cầu xin là có thể giữ cô ở lại. Nhưng hắn quên mất rằng lòng tin một khi đã vỡ, dù có vá bằng ngàn lời ngọt ngào cũng chẳng thể lành. Tịnh Yên không còn là người phụ nữ yếu mềm năm nào, từng vì chút thương hại mà gật đầu làm vợ hắn. Cô của hiện tại đã đủ mạnh mẽ để sống một mình, đủ bản lĩnh để không cần dựa vào bất kỳ ai.
Sau ly hôn, Lý Khải Minh tụt dốc không phanh. Từ một người đàn ông quen được bao bọc, hắn phải học cách sống giữa hiện thực khắc nghiệt — nơi không còn ai lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ, cũng chẳng còn người âm thầm đứng sau gánh vác. Khi hắn nhận ra giá trị thật sự của Tịnh Yên thì đã quá muộn. Đời có những bài học chỉ đến khi mất đi mới hiểu, nhưng hiểu rồi cũng chẳng thể làm lại.
Có thể bạn quan tâm
Còn Tịnh Yên, sau khi dọn về căn biệt thự mới, cô bắt đầu học cách tận hưởng cuộc sống độc thân. Mỗi buổi sáng, cô pha một tách cà phê, mở cửa sổ đón nắng, cảm nhận thứ yên bình mà nhiều năm qua chưa từng có. Thay vì dành thời gian cho những lời cãi vã, cô đọc sách, chăm sóc vườn hoa, và quan trọng nhất — dành thời gian cho Thiên Dực.
Cậu bé mười tuổi ấy chính là lý do lớn nhất khiến cô mạnh mẽ. Ở tuổi còn non nớt, Thiên Dực đã hiểu thế nào là yêu thương và tôn trọng, biết phân biệt đúng sai, và quan trọng hơn — biết bảo vệ mẹ mình. Câu nói hồn nhiên của con trai “Nếu mẹ không ly hôn bố, thì con mới thật sự xấu hổ” như một nhát gươm chém đứt mọi do dự trong lòng cô. Cô hiểu, con không cần một người cha hoàn hảo, con chỉ cần một tấm gương biết sống có tự trọng. Và để dạy con điều đó, cô phải bắt đầu từ chính mình.
Thời gian dần trôi, vết thương lòng khép lại. Trong những ngày tưởng chừng đơn điệu ấy, Trí Viễn xuất hiện — nhẹ nhàng, kiên nhẫn và tinh tế. Anh không đến để thay thế ai, mà chỉ đơn giản là ở đó, lặng lẽ chia sẻ. Anh giúp cô sửa lại khu vườn, dạy Thiên Dực chơi lego, trò chuyện cùng hai mẹ con mỗi chiều cuối tuần. Tịnh Yên cảm nhận được sự ấm áp ấy, nhưng cô không vội vàng. Cô từng yêu, từng mất, từng sống sót qua những đổ nát, nên cô hiểu rõ: tình yêu thật sự không cần chạy theo, nó chỉ cần đến đúng lúc và đủ chân thành.
Một năm sau, vào ngày sinh nhật, Trí Viễn tổ chức bữa tiệc trong khu vườn của cô. Ánh đèn rực rỡ như sao trời, tiếng nhạc du dương hòa cùng tiếng cười. Lần đầu tiên sau bao năm, Tịnh Yên thấy mình thật sự đang sống, chứ không chỉ là tồn tại. Khi Lý Khải Minh bất ngờ xuất hiện trong bộ đồng phục giao hàng, cô không còn thấy oán giận. Cô chỉ nhìn hắn — người từng cùng mình đi qua nửa đời, giờ chỉ còn là một kẻ xa lạ. Không thương, không ghét, chỉ là một chương đã khép.
Trí Viễn lịch thiệp bắt tay hắn, lời nói nhẹ như gió mà lại khiến người ta chấn động: “Cảm ơn anh vì đã buông tay.” Câu nói ấy chẳng có chút khoe khoang, chỉ đơn giản là sự thật. Bởi nếu không có quá khứ ấy, Tịnh Yên đã chẳng thể có hiện tại này — một người phụ nữ độc lập, tự chủ, biết rõ giá trị của bản thân.
Thiên Dực, với sự hồn nhiên và trí tuệ của tuổi nhỏ, cũng cảm nhận được sự khác biệt. Nhìn chú Viễn ân cần với mẹ, nó khẽ nói: “Mẹ, con thấy chú Viễn sẽ làm nên chuyện lớn.” Câu nói ấy khiến Tịnh Yên bật cười, nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm ấm áp lạ lùng.
Khi ánh nến trên chiếc bánh sinh nhật lung linh soi lên gương mặt ba người, Tịnh Yên khẽ nhắm mắt. Cô không cầu phú quý, không cầu tình yêu rực rỡ. Cô chỉ thầm nói với chính mình: “Chúc mừng sinh nhật, Lâm Tịnh Yên. Nguyện cho người tôi yêu và người yêu tôi đều bình an.”
Khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng, hạnh phúc không phải là có được ai đó, mà là có thể mỉm cười sau những tổn thương. Hạnh phúc là khi ta biết dừng lại đúng lúc, buông bỏ những điều khiến trái tim mệt mỏi, để mở cửa đón bình yên bước vào.
Cuộc đời vốn không hề phức tạp như người ta nghĩ. Đôi khi, chỉ cần đủ dũng khí để khép lại một cánh cửa sai, thì phía trước tự khắc sẽ mở ra một con đường đúng.
Tịnh Yên không cần một người đàn ông hoàn hảo, cô chỉ cần một người biết trân trọng.



