Chỉ Là "Đẻ Thuê" - Chương 21
Tin Phong đưa Lam Lam rời khỏi công ty.
Mọi nhân viên đều chết lặng.
Cô gái mà cả phòng kế toán từng coi thường, từng sai bảo như người giúp việc… lại là sư muội của tổng giám đốc!
Tin Phong — người nổi tiếng khó gần, nay lại dịu dàng đưa cô đi ăn trưa, ánh mắt còn đầy quan tâm, khiến ai cũng sững sờ.
Tại phòng kế toán, phó phòng bực tức vì chờ bánh xoài quá lâu.
Thấy cô nhân viên đi xuống tìm về, ông ta lập tức quát lớn:
“Tôi bảo cô đi tìm Lam Lam, sao giờ mới về? Còn cô ta đâu rồi?”
Cô nhân viên nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Cô Lam Lam… được tổng giám đốc đưa đi ăn cơm trưa rồi ạ.”
“Cái gì cơ? Cô vừa nói gì?”
“Cô ấy là sư muội của tổng giám đốc. Ngài ấy đích thân đưa cô Lam Lam đi ăn trưa.
Và… chiều nay, tổng giám đốc sẽ xử lý chuyện của phòng kế toán đầu tiên.”
Nghe đến đó, phó phòng gần như không đứng vững.
Không chỉ ông ta, cả phòng đều rối loạn, lo lắng đứng ngồi không yên.
Tin Phong đưa Lam Lam đến một nhà hàng Nhật Bản sang trọng.
Từ nhỏ sống trong cảnh nghèo khó, nên khi bước chân vào không gian tinh tế như vậy, Lam Lam có phần không thoải mái.
Hai người chọn bàn gần cửa sổ.
Cô ngại ngùng vì Tin Phong cứ nhìn chằm chằm vào mình.
“Sư huynh… đừng nhìn em như vậy…”
Cô cúi mặt xuống, không dám đối diện ánh mắt của anh.
Tin Phong mỉm cười, ánh nhìn vẫn không rời cô.
Gần ba tháng không gặp, nay được nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt, anh chỉ muốn khắc ghi mọi đường nét trên gương mặt này.
Giọng anh dịu dàng:
“Lam Lam, sao em không trở về Đài Nam sau khi tốt nghiệp?”
“Em còn có việc cần làm.”
“Việc gì? Có quan trọng lắm không?”
“Quan trọng… rất quan trọng.”
“Nếu anh giúp được thì hãy nói, anh sẽ giúp.”
Lam Lam lặng thinh.
Chỉ cúi mặt, gắp từng miếng nhỏ đưa vào miệng.
Tin Phong khẽ nhíu mày:
“Em không tin tưởng anh sao?”
“Không, không phải… chỉ là… chuyện này rất khó nói.
Em muốn giữ bí mật, mong sư huynh đừng hỏi thêm.”
“Được, anh tôn trọng quyết định của em.
Nhưng anh vẫn hy vọng em sẽ về làm trợ lý cho anh.”
“Em… vẫn muốn ở lại phòng kế toán. Và em cũng muốn ở lại Đài Bắc.”
Ánh mắt Tin Phong sắc lại:
“Người đàn ông năm xưa… là người Đài Bắc đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Lam Lam lúng túng.
“Vậy là em… yêu anh ta?”
Lam Lam lập tức lắc đầu, xua tay:
“Không! Em không yêu anh ta!”
“Vậy tại sao vẫn ở lại Đài Bắc? Không quay về quê hương của mình?”
“Là… là vì…”
“Em hãy nói ra đi. Nếu giúp được, anh nhất định sẽ giúp em.”
Lam Lam nắm chặt đũa, cuối cùng cũng nói ra:
“Em… em chỉ muốn được gặp lại hai đứa con của mình một lần…”
Câu trả lời ấy khiến Tin Phong chết lặng.
Có thể bạn quan tâm
Cô còn có… hai đứa con?
Lam Lam nói xong, cúi gằm mặt, không dám nhìn anh.
Tin Phong lấy lại bình tĩnh, hỏi khẽ:
“Tại sao em lại sinh con cho anh ta?”
“Anh ta… là một người đàn ông có địa vị.
Không muốn kết hôn, nhưng lại muốn có con.
Anh ta nói phụ nữ rất rườm rà, phiền phức.”
“Nghĩa là… anh ta chưa từng cưới vợ?”
“Đúng vậy. Em chưa từng được nhìn rõ mặt anh ta.
Khi thì em bị bịt mắt, khi thì anh ta đeo mặt nạ.
Nhưng giọng nói… chắc chắn là người Đài Bắc.”
“Không có manh mối gì khác sao? Một tấm hình? Một cái tên?”
“Không có gì cả…”
“Vậy làm sao em có thể tìm được con của mình?
Không có gợi ý nào thì chẳng khác gì mò kim đáy biển.”
Lam Lam nghe anh nói như vậy, trái tim quặn lại.
Cô cúi đầu, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Tin Phong nhìn thấy cô khóc, lòng anh đau nhói.
Anh muốn đưa tay lau nước mắt cho cô…
Nhưng rồi lại chỉ biết ngồi đó, thở dài trong xót xa.
“Anh nghĩ có lẽ người đàn ông đó rất yêu thương hai đứa nhỏ.
Nếu không thì đã chẳng bỏ ra từng ấy tiền bạc và công sức để có được chúng.
Em đừng quá buồn, nếu anh ta không muốn kết hôn thì tình cảm dành cho hai con chắc chắn là trọn vẹn.
Chúng sẽ không bị ghẻ lạnh đâu.”
“Em… em chỉ mong được gặp lại con một lần thôi, chỉ một lần cũng được.”
“Được rồi. Anh sẽ giúp em tìm các con.
Nhưng… không phải là bây giờ.”
“Tại sao lại không phải bây giờ?”
“Vì hai đứa nhỏ mới chỉ hơn ba tuổi, chưa đến tuổi đi học.
Với gia thế như người đó, chắc chắn sẽ thuê gia sư tại gia để chăm sóc và dạy học.
Ít nhất phải đến năm tuổi, anh ta mới để chúng ra ngoài học chính thức.”
“Vậy… em phải chờ thêm ba năm nữa sao?”
“Chỉ còn cách đó thôi.
Cũng may chúng là sinh đôi, tìm kiếm cũng sẽ dễ hơn một chút. Nếu không… đúng là mò kim đáy biển.”
Lam Lam cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tin Phong nhẹ nhàng an ủi:
“Trong thời gian này, em cứ nghỉ ngơi, chăm lo cho công việc.
Về quê thăm cha mẹ, ghé thăm sư phụ một chuyến — sư phụ nhớ em nhiều lắm.
Hãy sống thoải mái, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo.
Anh hứa, bằng bất cứ giá nào, cũng sẽ giúp em tìm lại hai đứa nhỏ.”
“Em cảm ơn anh…”
“Nhưng mà nè, tại sao lại hóa trang thành bộ dạng này vậy hả?”
“Vì… xinh đẹp thì hay bị soi mói, phiền phức lắm.”
“Anh thấy em không cần hóa trang nữa đâu.
Ông chủ đã biết em rất xinh đẹp rồi.”
“Nhưng mà…”