Cô Vợ Câm Của Tổng Tài - Ngoại Truyện: Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn
- Trang chủ
- Cô Vợ Câm Của Tổng Tài
- Ngoại Truyện: Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn
Trong căn bếp nhỏ đầy hơi ấm, Mộ Viên Thần đang đeo tạp dề, chăm chú nấu bữa sáng. Hương thơm lan tỏa khắp không gian, nhẹ nhàng mà ấm áp.
“Baba!”
Một giọng nói non nớt vang lên, Mộ Uất Nhi lon ton chạy đến, ôm lấy chân anh từ phía sau.
“Uất Nhi, dậy rồi à?”. Mộ Viên Thần cúi xuống, dịu dàng bế con gái lên, nụ cười đầy cưng chiều hiện rõ trên khuôn mặt.
Mộ Uất Nhi, con gái nuôi của anh và Dụ Bạch Ngôn. cô bé chính là món quà bất ngờ và tuyệt vời nhất mà cuộc sống mang đến cho họ.
Còn nhớ một lần khi hai người dùng bữa trong nhà hàng, đã vô tình bắt gặp cô bé tội nghiệp bị nhân viên kéo đi vì vào xin ăn. Dụ Bạch Ngôn không nỡ bỏ qua, vội vã chạy theo. Đêm hôm đó, khi thấy cô bé quần áo rách rưới, tóc tai rối bời, thân thể bầm tím, lại đi chân trần giữa trời lạnh buốt… Dụ Bạch Ngôn đã không cầm lòng được, xin đưa bé về nhà.
Từ khi dọn ra sống riêng, cuộc sống của hai người vẫn luôn đơn giản, chỉ có hai cái bóng đi về. Nhưng đêm đó, sự xuất hiện của Uất Nhi đã mang đến tiếng cười, hơi ấm và một tình yêu mới.
Không ai bàn cãi quá nhiều, vì chỉ cần người bên cạnh mình vui vẻ, vậy là đủ.
Uất Nhi khi ấy mới ba tuổi, thông minh và hiểu chuyện đến lạ. Bố mẹ ruột ly hôn, không ai muốn nuôi, ông bà cũng chẳng còn. Cô bé bị bỏ rơi như một gánh nặng giữa cuộc đời. Vậy mà giờ đây, cô bé ấy đã có một mái nhà.
Mộ Viên Thần chọn họ mình đặt cho con.
Còn cái tên Uất Nhi. là Dụ Bạch Ngôn đặt, mang đầy yêu thương và hy vọng.
“Uất Nhi, con vào gọi ba Ngôn dậy đi nhé.”. Mộ Viên Thần đặt con xuống, nhẹ nhàng dặn dò.
“Dạ, con biết rồi!”
Uất Nhi nhanh chóng chạy về phòng ngủ, nhón chân vặn tay nắm cửa rồi đi vào.
Trong khi đó, Mộ Viên Thần tiếp tục dọn bữa sáng ra bàn. Anh mỉm cười. Con gái không bao giờ hỏi vì sao mình có hai baba. Với con bé, cả hai người đàn ông ấy đều là ba, đều là nhà.
Chỉ có điều… Dụ Bạch Ngôn luôn là người cưng chiều con gái đến mức khiến anh không khỏi lo lắng. Thương thì thương, nhưng chiều quá có khi lại khiến con bé ỷ lại thì sao?
Trong phòng, Dụ Bạch Ngôn vẫn còn đang say giấc. Uất Nhi leo lên giường, ngồi hẳn lên người anh rồi vỗ nhẹ vào má.
“Baba, dậy đi, ăn sáng thôi nè!”
Dụ Bạch Ngôn còn mơ màng, theo thói quen liền túm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, kéo lại gần ôm.
“Baba… mệt quá…”
“Tóc Uất Nhi rối rồi…”
Chỉ một câu ấy thôi, Dụ Bạch Ngôn bật dậy ngay như cái lò xo. Tóc con gái rối ư? Không được!
Anh lật đật chạy tìm lược, hộp cột tóc. Bao nhiêu nơ, kẹp, dây buộc đủ màu sắc được anh bày ra, từ hoa lá đến thú bông, màu sắc sặc sỡ toàn tập.
“Uất Nhi, lại đây, để ba chải tóc cho con.”
Dụ Bạch Ngôn ngồi xuống, nghiêm túc chỉnh lại từng lọn tóc. Còn Mộ Viên Thần. người từng thử một lần chải tóc cho con. đã khiến Uất Nhi rụng cả nắm tóc, từ đó bị cấm “động vào mái tóc thiên thần”.
Mộ Viên Thần dựa vào cửa phòng, nhìn cảnh tượng ấy mà chỉ biết thở dài.
“Lại thế nữa à?”
Chỉ cần ai nói tóc Uất Nhi rối thôi là y như rằng Dụ Bạch Ngôn sẽ thức dậy tức thì, không cần báo thức.
“Phải rồi, sao nào?”. Dụ Bạch Ngôn đáp, liếc nhìn anh. “Anh có tóc dài đâu mà em chải cho.”
Mộ Viên Thần bật cười, bước đến xoa đầu bảo bối của mình:
“Nhanh lên, còn phải ra ăn sáng nữa kìa.”
Cuộc sống của họ giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Cứ ngỡ sẽ không thể có con, không nghĩ đến chuyện làm cha mẹ… vậy mà giờ đây, căn nhà nhỏ ấy lại đầy ắp yêu thương.
Mộ Uất Nhi xoay người, vòng tay ôm cổ Dụ Bạch Ngôn:
“Baba… Baba thấy không, Baba Thần thương Baba lắm luôn!”. Con bé lí lắc nói, đôi mắt tròn xoe lấp lánh.
Với một đứa trẻ ba tuổi, mọi điều về thế giới vẫn còn mơ hồ. Nhưng con bé đủ nhạy cảm để nhận ra rằng, hai người đàn ông này không chỉ là ba của mình… họ còn là của nhau.
Dụ Bạch Ngôn khẽ cười, xoa đầu con gái:
“Phải, Uất Nhi nói đúng.”
“Hì hì… Baba Thần thương Baba Ngôn…”
“Còn con…”
Uất Nhi vươn tay nhỏ ra, nắm lấy tay Mộ Viên Thần đang đứng bên cạnh.
“Con cũng yêu cả hai baba. Hai người là ba con. Là gia đình của con.”
Ngoại Truyện: Mộ Viên Viên
Chắc hẳn nhiều người đã rất tò mò về cô công chúa nhỏ Mộ Viên Viên đúng không?
Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt. Ngay cả Ninh Hinh và Mộ Viên Bách cũng không ngờ cô con gái bé nhỏ ngày nào, giờ đây đã trưởng thành xinh đẹp đến như vậy.
Ngay từ khi còn nhỏ, Mộ Viên Viên đã sở hữu vóc dáng nổi bật. là sự kết hợp hoàn hảo giữa gen trội từ ba lẫn mẹ. Làn da trắng hồng, chiều cao lý tưởng 1m65, cùng gương mặt thần thái, ánh mắt cuốn hút khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Và rồi, cô quyết định bước vào con đường nghệ thuật.
Có thể bạn quan tâm
Không nhờ đến cái mác “con gái tổng tài Mộ Viên Bách”, cũng chẳng dựa vào hào quang của Mộ gia, Mộ Viên Viên tự lực cánh sinh. Mặc dù ba và anh hai từng nhiều lần muốn giúp đỡ, cô đều từ chối.
Cô chỉ nhẹ nhàng nói:
“Ba, anh hai, hãy để con chứng minh thực lực của chính mình.”
Và cô đã làm được.
Ở tuổi 22, Mộ Viên Viên trở thành một trong những diễn viên trẻ nổi bật nhất, ghi dấu với nhiều vai diễn ấn tượng.
…
Một buổi tối nọ, Mộ Viên Viên mở cửa bước vào căn hộ nhỏ của mình. Cô cau mày khi mùi rượu nồng nặc bốc lên trong không khí. Nhìn thấy người đàn ông đang nằm bẹp trên sofa, cô lập tức đi đến.
“Lộ Bất Tiêu, anh lại uống rượu nữa phải không?”. Cô kéo anh dậy, giọng pha chút giận dỗi.
“Viên Viên…”. Lộ Bất Tiêu lẩm bẩm. Mặc dù đang say, nhưng mùi hương trên người cô khiến anh nhận ra ngay. đây chính là Viên Viên của anh.
“Anh giỏi lắm, dám không nghe lời em à?”. Cô khẽ cụng trán vào anh, vẻ trách móc xen lẫn xót xa.
Lộ Bất Tiêu, diễn viên. ca sĩ nổi tiếng, người từng hợp tác với cô trong một bộ phim rồi từ đó nảy sinh tình cảm. Trên sân khấu, anh là hình mẫu lý tưởng của hàng triệu người hâm mộ. Nhưng sau ánh đèn hào nhoáng, anh lại là… một con sâu rượu chính hiệu.
Anh từng kể, bước chân vào giới giải trí, những áp lực vô hình khiến anh tìm đến rượu như một cách giải thoát. Rồi dần dà, nó trở thành thói quen khó bỏ.
“Viên Viên… Viên Viên…”. Anh như một đứa trẻ, rúc vào lòng cô, giọng nũng nịu.
Hai người yêu nhau đã lâu, nhưng vẫn giữ bí mật vì sự nghiệp và… vì một lý do khác.
Đó chính là Mộ Viên Bách và Mộ Viên Phong.
Một người là ba tổng tài cưng con gái như trứng mỏng, người còn lại là anh hai chiều em gái vô điều kiện. Nếu biết con gái, em gái của mình đang hẹn hò với một con sâu rượu như Lộ Bất Tiêu, kết cục sẽ ra sao đây?
Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy… run rồi.
Mộ Viên Viên bất lực thở dài, cô nhẹ nhàng xoa đầu anh như đang dỗ một đứa bé.
Cô biết, chuyện ra mắt là điều sớm muộn. Nhưng… cô thật sự lo sợ cái ngày đó sẽ đến.
…
Mộ Gia
Và rồi, ngày định mệnh ấy cũng đến thật. Dù chưa sẵn sàng, nhưng do bị anh hai phát hiện, cuối cùng Lộ Bất Tiêu bị “áp giải” về nhà ra mắt cả gia đình.
Khung cảnh như phim kinh dị.
Đối diện anh là ánh mắt nghiêm nghị của Mộ Viên Bách, Ninh Hinh, và đặc biệt là Mộ Viên Phong. người đang… nhìn anh như muốn xuyên thủng.
“Khụ, hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”. Mộ Viên Bách là người mở lời đầu tiên.
“Dạ… hai năm ạ.”. Lộ Bất Tiêu lắp bắp, mồ hôi túa ra.
“Hai đứa đều là người của công chúng. Nếu công khai thì sẽ ảnh hưởng ra sao?”. Ninh Hinh lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng đầy uy lực.
“Sẽ ổn thôi ạ…”. Anh vội đáp, không dám nhìn thẳng vào ai.
Cuối cùng, giọng nói trầm ổn nhưng sắc bén của Mộ Viên Phong vang lên:
“Cậu… thật lòng yêu em gái tôi chứ?”
Lộ Bất Tiêu lập tức ngồi thẳng, không do dự:
“Có! Em rất yêu Viên Viên. Thật lòng.”
Không khí dường như dịu xuống.
Mộ Viên Viên liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, rồi bình thản nắm lấy tay anh, giơ lên.
“Ba mẹ, anh hai, mọi người đừng lo… Người đàn ông này đã là của con rồi.”
“Hả?!”. Lộ Bất Tiêu sững sờ, mặt đỏ bừng.
“Không đúng sao?”. Cô nhìn anh.
“Đúng! Đúng mà!”. Anh vội vàng gật đầu, vội đến mức muốn rớt cả cổ.
“Vậy thì được…”. Mộ Viên Viên chớp mắt. “Anh đã chuẩn bị tinh thần làm con rể của ba em chưa?”
Lời vừa dứt, Mộ Viên Bách, Mộ Viên Phong và cả nhà không ai nói gì thêm. Nhưng ánh mắt… như soi tận ruột gan.
Còn Lộ Bất Tiêu… chỉ biết ngồi im, nuốt nước bọt cái ực.
Đây không phải buổi ra mắt. Đây là buổi… kiểm tra sức chịu đựng!
hết trọn bộ