Cô Vợ Lầy Lội - Chương 07
Hạ Thảo hất cằm đắc ý.
Tạm gác lại mọi chuyện, cô bước vào phòng mình.
Nằm trên giường, tay vẫn đeo chiếc nhẫn lấp lánh, cô mỉm cười mãn nguyện.
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn càng thêm phần rực rỡ.
Cứ thế, Hạ Thảo cùng nụ cười và chiếc nhẫn chìm vào một giấc mơ ngọt ngào.
Bên này, Đông Trùng vừa lái xe vừa nghe điện thoại từ mẹ gọi tới.
“Con đã nói với Hạ Thảo chưa?”
“Rồi ạ.”
“Con bé đồng ý không?”
“Dạ, đồng ý rồi.”
Mẹ hỏi tới đâu, hắn trả lời tới đó. Ngắn gọn, súc tích, không chút biểu cảm.
“Đông Trùng, con thật sự muốn kết hôn chứ?”
Giọng bà bắt đầu đượm vẻ nghi ngờ. Cách hắn đáp lại khiến bà cảm thấy… có gì đó không ổn. Như thể hắn chẳng mấy quan tâm đến cuộc hôn nhân này.
“Có mà mẹ.”
“Con mà dám lừa Hạ Thảo là mẹ ‘xử’ con trước đấy.”
“Làm sao con nỡ làm khổ con dâu của mẹ chứ.”
“Vậy thôi, con đang lái xe, nhớ cẩn thận.”
Nói xong, hắn cúp máy.
Ánh mắt vẫn bình thản nhìn dòng xe tấp nập phía trước.
Tính cách Đông Trùng xưa nay vốn vậy. Trầm lặng, chỉ lên tiếng khi cần. Không nói nhiều, cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Đến cả với mẹ ruột, những cuộc trò chuyện giữa họ cũng chỉ vỏn vẹn vài câu là kết thúc.
Về đến nhà, hắn tháo áo vest treo lên móc rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa lớn trong phòng khách.
Cả người dựa ra sau, hắn khẽ nhắm mắt lại. Sau một ngày dài, đây có lẽ là khoảnh khắc duy nhất hắn thực sự thấy nhẹ nhõm.
Bỗng điện thoại vang lên. Một tin nhắn mới đến.
[Sếp ơi, em mới học món mới. Mai em mang cho sếp ăn thử nhé.]
Hắn vừa nhìn thấy tin nhắn thì lập tức nhận được cái tiếp theo.
[Sao sếp chưa ngủ?]
Ngó đồng hồ hiển thị gần nửa đêm, Đông Trùng cau mày.
[Đang ngủ thì chợt nhớ tới sếp nên tỉnh luôn.]
…Hắn không phải người giỏi thả thính, nhưng nhìn tin nhắn của cô, hắn nghĩ có lẽ mình đang tiếp xúc với “nữ hoàng phát ngôn mặn mòi”.
Từ hôm qua đến giờ, cứ mỗi lần cô mở miệng là hắn… hết hồn một lần.
[Em có thích tôi không?]
Tin nhắn hắn gửi đi khiến đối phương mất kha khá thời gian mới hồi âm.
Đang “đang nhập” thì lại biến mất, rồi “đang nhập” tiếp. Nhìn dòng trạng thái chớp tắt liên tục, hắn cũng thấy… tò mò.
Khó trả lời đến vậy sao?
[Sếp đoán thử xem.]
[Không đoán được.]
[Vậy thôi, em không nói nữa.]
Dù có hay hành xử “thiếu mặt mũi”, nói mấy lời “mất kiểm soát”, nhưng Hạ Thảo vẫn là con gái.
Việc tự mình thừa nhận tình cảm trước khiến cô ngại. Nhất là khi cô vẫn chưa thể cảm nhận rõ ràng tình cảm từ phía hắn.
Mặc dù chính Đông Trùng là người chủ động, là người nhắn tin trước, nhưng cảm giác của hắn lúc nào cũng quá bình tĩnh, khiến cô không thể xác định được hắn nghĩ gì.
[Vậy sếp có thích em không?]
Có thể bạn quan tâm
[Có.]
Phụt!
Cô suýt sặc nước miếng.
Gì thế này? Cô tưởng hắn sẽ chối bay chối biến hoặc tìm cách đánh trống lảng. Ai ngờ lại gật đầu luôn vậy?
[Thiệt luôn á? Sếp thích em thật hả?]
[Ừ.]
[Thôi em không tin đâu. Mẹ em dặn rồi, lời đàn ông không bao giờ đáng tin.]
Bài học “nhập môn cuộc đời” mẹ cô dạy: Không nghe đàn ông nói, chỉ nhìn đàn ông làm.
[Ngủ sớm đi.]
Nhìn ba chữ lạnh te của hắn, Hạ Thảo bĩu môi.
Thấy chưa, nói là thích mà nhắn tin như đuổi người ta vậy đó. Nếu hắn thật lòng thích cô, sao lại không tiếp tục chuyện trò mà lại giục người ta đi ngủ?
Dù bực, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Trước khi đặt điện thoại xuống, cô gửi thêm một tin cuối:
[Sếp ngủ ngon nha, nhớ nằm mơ thấy em đó.]
[Tôi không muốn gặp ác mộng.]
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, không biết nên cười hay nên tức.
Đấy, cô đã nói mà. Người gì mà dám nhận là thích người ta mà nói chuyện chẳng có chút ngọt ngào nào cả.
Hay là… hắn là kiểu người không giỏi thể hiện?
Thôi kệ, nghĩ nữa cũng mệt.
Cô đặt điện thoại lên bàn, chỉnh điều hòa xuống thấp hơn một chút, rồi chui vào chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Hạ Thảo vẫn giữ đúng lời hứa từ hôm trước.
Cô dậy thật sớm để làm món mới cho Đông Trùng.
Nhưng mọi việc không hề dễ dàng như cô tưởng. Dù đã tính dư thời gian để trừ hao sai sót, vậy mà đến gần giờ đi làm, món ăn vẫn chưa hoàn thành.
“Trễ giờ rồi kìa.”
Mẹ cô ngồi chống cằm nhìn con gái, giọng nửa nhắc nhở nửa ngán ngẩm.
Con bé này cố chấp thật, lát nữa mà đi trễ bị trừ lương thì thế nào cũng về than vãn với bà cho xem.
“Mẹ đợi con chút nữa thôi.”
Cô đổ mẻ bột thứ ba vào khuôn, cẩn thận đậy nắp lại rồi đứng chờ bánh chín. Hương thơm dần lan tỏa trong gian bếp khiến cô mỉm cười đầy hy vọng.
Lần này chắc chắn sẽ thành công.
“Con vào thay đồ trước nhé, mẹ trông giúp con phần còn lại.”
Cô đặt đồ nghề xuống rồi chạy vụt vào phòng, mang theo quần áo vào nhà tắm. Nãy giờ đứng dưới bếp mồ hôi nhễ nhại, nếu không tắm chắc cô chẳng chịu nổi.
Khi cô bước ra, mẹ đã lấy bánh ra, gói gọn gàng, đặt ngay ngắn trên bàn. Nhìn hộp thức ăn được chăm chút cẩn thận, Hạ Thảo không khỏi xúc động.
Cô nhào tới ôm mẹ, thơm lấy thơm để.
“Cảm ơn mẹ yêu dấu! Có mẹ là nhất. Mẹ là người con thương nhất trên đời!”
“Ừ, tôi được chị thương nhất mà chưa từng được ăn cái bánh nào chị làm.”
Bà hậm hực. Nuôi hai mấy năm trời chưa bao giờ thấy con gái dậy sớm làm bánh cho mình ăn, vậy mà chỉ mới cưới chồng được mấy hôm đã chịu khó thức dậy từ 5 giờ sáng nấu nướng cho hắn.
Đúng là tình yêu làm nên chuyện kỳ lạ.
“Con đi làm nha!”