Cô Vợ Lầy Lội - Chương 18
Hồi đó trong mắt hắn chỉ có sách vở, tâm trí đâu mà nhìn ai.
“Sếp vô tâm thiệt. Sinh nhật 10 tuổi của sếp, em tự làm bánh tặng, vậy mà sếp chẳng thèm đoái hoài.”
“Có à?”
“Có chứ! Em còn nhớ rõ luôn mà.”
“Vậy để lần này tôi làm lại cho em.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Nếu thất hứa, em nghỉ chơi với sếp luôn nha!”
“Khỏe rồi chứ? Mai đi làm lại được chưa?”
Câu vừa dứt, cô ho sặc sụa đến khàn cả giọng.
Hắn thở dài.
Vì đang bệnh, Đông Trùng không cho cô thức quá khuya. Đúng chín giờ tối, hắn nghiêm giọng yêu cầu cô đi ngủ.
Dù cô có không vui, cũng không dám cãi.
Dù gì… đó cũng là “lệnh cấp trên”.
Nằm trong phòng, Hạ Thảo chợt nhớ lại câu hỏi của hắn tối qua:
“Em biết tôi từ khi nào?”
Từ rất lâu, rất lâu rồi. Khi cô chỉ mới ba tuổi.
Ngày đó, cô đã thấy hắn, đã muốn chạy theo hắn — dù khi ấy còn chưa biết đó là cảm giác gì.
Mẹ cô và mẹ hắn là bạn thân, nên bà thường đưa hắn sang nhà cô chơi. Nhưng khác với lũ trẻ hay nô đùa, Đông Trùng chỉ ngồi yên ở chiếc ghế đá ngoài sân, đọc sách. Nếu không có ai gọi, hắn cũng chẳng lên tiếng.
Hắn như sống trong thế giới riêng, chỉ dành cho sách vở. Không chơi cùng ai, cũng chẳng mảy may quan tâm đến người xung quanh.
Còn cô, ngược lại, từ lần đầu gặp đã bị thu hút. Khi ấy còn quá nhỏ để hiểu thế nào là thích, chỉ đơn giản là… muốn ở gần hắn, muốn được chơi cùng hắn.
Nhưng đối với Đông Trùng, sự theo đuôi ấy chỉ là phiền phức.
Lâu dần, mẹ hắn không còn dẫn hắn sang nữa. Còn cô, mỗi lần đi học về đều đạp xe ngang nhà hắn, chỉ để nhìn thoáng qua. Nhưng lần nào cũng thấy cửa đóng kín.
Trong trí nhớ của hắn, có lẽ… không hề có cô.
Bởi vì thế, nên khi gặp lại trong buổi xem mắt, hắn mới ngỡ ngàng hỏi:
“Em biết mẹ tôi à? Hai bác là bạn thân mà.”
Hắn tưởng cô cũng không biết — nào ngờ cô nhớ hắn đến từng chi tiết nhỏ.
“Thôi kệ, giờ mình là vợ sếp rồi cơ mà!”
Cô cười, tự an ủi bản thân.
Nghĩ đến đó, Hạ Thảo ôm chăn, cuộn mình lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
—
Sáng hôm sau, vừa mở mắt, cô thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Có vẻ đã khỏe lại rồi.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô thấy Đông Trùng đang lúi húi trong bếp.
“Sếp làm gì thế?”
“Dậy rồi à? Ngủ thêm chút nữa cũng được, cháo chưa xong đâu.”
Ra là nấu cháo cho cô.
“Sếp biết nấu ăn à?”
Có thể bạn quan tâm
“Chỉ biết nấu cháo thôi.”
Đó là món duy nhất hắn tự tin có thể làm được. Thực lực bếp núc của Đông Trùng cũng không hơn cô là bao — chỉ là nấu cháo đã thành phản xạ sau nhiều năm sống một mình.
“Hôm nay em đi làm.”
“Không nghỉ thêm?”
“Nghỉ nữa là không có lương.”
Cô vốn không hay xin nghỉ, trừ khi bệnh nặng hoặc bận lắm mới vắng mặt. Hôm nay khỏe hơn rồi, tất nhiên phải đi làm.
Hai người cùng ngồi ăn sáng, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Bữa sáng yên ả đến kỳ lạ.
Ăn xong, cả hai cùng lấy xe đến công ty.
Trên đường, Đông Trùng nói:
“Mẹ bảo chiều qua nhà bàn chuyện đám cưới.”
“Có mời nhiều người không sếp?”
“Chắc là không.”
Hạ Thảo thoáng im lặng.
Thật sự… sẽ tổ chức sao?
Cô không phủ nhận rằng Đông Trùng rất tốt, rất chu đáo. Nhưng cô vẫn không thể cảm nhận rõ được tình cảm từ hắn.
Nếu như không yêu cô, thì vì sao lại đồng ý kết hôn? Còn định tổ chức lễ cưới nữa?
Chuyện đó đồng nghĩa với việc cả thiên hạ đều biết họ là vợ chồng. Sau này nếu hắn gặp người mà hắn thật lòng yêu thì… phải ly hôn với cô?
“Sao thế? Em muốn mời nhiều người à?”
Hắn thấy cô im lặng nên hỏi.
Hạ Thảo lắc đầu.
“Ít cũng được. Em chỉ cần một buổi lễ nhỏ, ấm cúng là được rồi.”
Vào công ty, cả hai tách nhau ai về vị trí nấy.
Nhưng trong đầu cô vẫn quẩn quanh với những suy nghĩ chưa lời giải. Đông Trùng có yêu cô không? Hay cô chỉ đang đa nghi?
Hắn quan tâm, chăm sóc, nhớ những điều nhỏ nhặt — có phải là biểu hiện của tình cảm?
Nếu bình thường là người ngoài, chắc cô đã nhận ra ngay. Nhưng trong tình huống này, cô lại không chắc mình hiểu gì nữa.
Cô cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc lên giấy, rồi lại tô đi tô lại một chỗ cho đến khi tờ giấy trở nên đen sì.
Bực bội, cô vò giấy ném vào thùng rác.
“Chị ơi, cho em hỏi…”
Tiếng nói vang lên kéo cô về thực tại.
Trước mặt cô là một cô gái trẻ, dáng vẻ như học sinh.
“Phòng chờ là phòng nào vậy ạ?”
“Em muốn gặp giám đốc?”
“Dạ.”
“Vậy em ngồi ở khu ghế đằng kia nhé, để chị vào báo với sếp.”