Cô Vợ Lầy Lội - Chương 25
Lúc nãy trả lời nhanh lắm mà giờ lại ậm ừ? Câu hỏi này… khó quá à?
“…Không biết.”
Câu trả lời làm cô muốn nhảy dựng lên.
Không biết là sao? Là thật sự không có cảm giác hay là đang né tránh?
Nhưng cô đành ngậm ngùi chấp nhận. Vì nhìn vẻ mặt hắn, cô biết – Đông Trùng không nói dối. Hắn chỉ thật sự… không rõ cảm xúc của mình.
Đến lượt cô quay, cây bút cũng chỉ về chính chủ.
“Sự thật.”
Cô chẳng ngại gì cả. Chuyện gì cũng dám nói, có gì đâu mà giấu.
“Em… có từng trốn học chưa?”
Câu hỏi khiến cô ngớ người. Nhạt thế?
Hạ Thảo gật đầu ngay không chút do dự.
Ai mà chưa từng?
Tới lượt Đông Trùng quay, cây bút lần này dừng lại trước mặt cô.
Cô chẳng hề nao núng – vì mấy câu hỏi trước của hắn đều nhạt đến mức không buồn ghi nhớ.
Nhưng đây mới là điều cô trông chờ.
Nếu lần sau cây bút quay lại trúng hắn, hắn sẽ không được chọn “sự thật” nữa, mà phải chọn “thử thách”.
Nghĩ đến đây, trong đầu cô đã có sẵn “kịch bản đen tối”. Nhưng chính vì biểu cảm đó, Đông Trùng đã nhận ra có gì đó không ổn.
Hắn ngồi im, nhìn Hạ Thảo quay.
Cô mỉm cười như thể đang giấu một điều gì rất thú vị.
Cây bút vừa dừng lại trước mặt hắn, Đông Trùng đã nhanh tay nhấc bút lên.
“Em ăn gian.”
“Em không có.”
Sao hắn biết được nhỉ? Chiêu này cô từng dùng trót lọt mười lần thì cả mười đều thành công, thế mà lại bị Đông Trùng vạch mặt.
“Rõ ràng là có.”
Hắn không để cô chối, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén như nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Trả bút đây, em quay lại lần nữa.”
Bị bắt thì… quay lại là xong.
“Không được. Em gian lận, lượt này là của tôi.”
“Em không chịu.”
Nếu để hắn là người ra thử thách thì chẳng còn gì để trông chờ. Cô biết hắn sẽ chọn cái gì — kiểu gì cũng ép cô đi ngủ, thế thì cuộc chơi coi như kết thúc!
Cô vươn tay giật lấy cây bút, nhưng hắn đưa nó lên cao.
Hạ Thảo là ai chứ? Là người chưa từng chịu thua.
Có thể bạn quan tâm
Cô quỳ lên giường, cố với tới, nhưng hắn càng đưa cao thì cô càng khó với tới. Hai người cứ giằng co như thế cho đến khi…
Bịch!
Cô lỡ trớn, đè cả người lên người hắn.
Bốn mắt chạm nhau.
Cô trợn tròn mắt, hắn cũng bất ngờ chẳng kém.
Không gian bỗng chốc ngưng đọng.
Hạ Thảo khẽ nghiêng người, môi cô áp sát gần hắn.
Chỉ vài giây nữa thôi, nếu hắn không né, nụ hôn sẽ thành hiện thực.
Nhưng Đông Trùng kịp phản ứng, khẽ đẩy cô ra.
Chỉ có điều, lần này cô đã nhanh hơn một nhịp.
Cô áp người xuống giữ chặt hắn lại.
Ánh mắt cô long lanh, vừa ngọt ngào vừa cố chấp.
“Cho em hôn một chút thôi.”
Nếu là trong phim, câu này phải là nam chính nói. Nhưng hôm nay, cô tình nguyện thay lời.
“Em tránh ra.”
“…Sếp.”
Giọng cô mềm đến mức nước cũng phải tan ra theo.
Cô không tin… hắn lại chẳng có chút rung động nào.
Thấy hắn không còn phản ứng gì, cũng không đẩy cô ra nữa, Hạ Thảo liền xem đó là sự đồng thuận ngầm. Cô chủ động cúi người, rút ngắn khoảng cách giữa hai gương mặt.
Khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm nhau thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Cả hai giật mình.
Đông Trùng lập tức ngồi dậy, nghiêng người tránh sang một bên, nhanh chóng bấm nghe rồi bước ra khỏi phòng.
Hạ Thảo ngồi yên, ánh mắt nhìn theo bóng lưng hắn đang rời khỏi. Cô cắn môi đầy bất mãn.
Chỉ một chút nữa thôi là được rồi…
Sao lúc nào cũng “thiếu một chút”?
Cô có cảm giác mình đang chơi trò rút thăm may rủi mà vận may luôn tuột khỏi tay vào phút chót.
Nhưng… cũng nhờ vậy, cô biết rõ một điều – Đông Trùng không hoàn toàn vô cảm với cô. Hắn có phản ứng, chỉ là… vẫn còn cố gắng kiềm chế.
Có lẽ, từ giờ cô phải “ra tay” dứt khoát hơn nữa.
Không đợi hắn quay lại, Hạ Thảo tự chui vào chăn, trùm kín đầu rồi quay mặt vào tường, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Trong lòng âm thầm quyết định: sau này… chắc phải dọn hẳn sang phòng này thôi. Cô không muốn ngủ một mình nữa.