Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 07
Diệp Chí Nguyên giận tím mặt, nhưng không tiện to tiếng, đành nén xuống.
Diệp Uyển vẫn bình thản, từ nhỏ đến lớn cô luôn bị lạnh nhạt, đến giờ cũng chẳng khác là bao nên cô sớm quen rồi.
Cô khẽ cười, tiếp tục thưởng thức ly rượu ngon trong tay. Cũng may là buổi tiệc kỷ niệm kết thúc êm xuôi.
Hôm sau, bảy giờ tối. Hạo thiếu lái xe đến biệt thự của Lục Cảnh Thần, mang theo đồ theo đúng mệnh lệnh đã nhận.
“Chào cậu Lãnh.”
Quản gia cung kính đứng sẵn ở cửa chào đón, Lãnh Hạo mỉm cười thân thiện gật đầu đáp lại.
“Cảnh Thần đâu rồi?”
“Dạ, thiếu gia đang ở thư phòng.”
Lãnh Hạo sải bước tiến vào nhưng ngay lập tức khựng lại, đảo mắt quan sát xung quanh. Căn nhà vắng hoe, không khí âm u đến lạ thường. Mọi khi vẫn có người hầu qua lại, giờ lại chẳng thấy ai?
Lại bị Lục Cảnh Thần cho lui hết?
“Người đâu cả rồi?”. Lãnh Hạo tò mò hỏi.
“Thiếu gia ra lệnh cho toàn bộ người hầu xuống dưới nhà, không có chỉ thị thì không được lên trên.”
Mẹ nó, chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế? Đúng là âm mưu để bẫy con gái nhà người ta rồi!
Lãnh Hạo đút hai tay vào túi quần, bật cười trào phúng rồi đi về phía thư phòng.
Vừa đẩy cửa bước vào, anh cất tiếng:
“Hây! Người anh em.”
Anh bước tới ngồi phịch xuống ghế sofa, liếc mắt thấy trên bàn có hai chai rượu. Một chai đã khui, đang được Lục Cảnh Thần nhấm nháp, còn chai kia chắc chắn chuẩn bị cho “cô bé” kia.
Không nói nhiều, Lãnh Hạo lấy lọ thuốc trong túi ra ném qua, Lục Cảnh Thần nhanh tay bắt lấy.
Hắn nhíu mày, ngẩng đầu hỏi:
“Sao chỉ có một lọ?”
“Anh hai à, anh định dùng bốn lọ thật đấy à? Tim tôi yếu, đừng dọa tôi kiểu đó chứ!”
“Tôi không dọa.”
Lãnh Hạo thở dài bất lực, với tay rót rượu ra ly, nhấp một ngụm rồi nghiêm túc nói:
“Đừng coi thường! Loại này chỉ nhỏ vài giọt là cháy bùng cả đêm rồi đấy…”
“…”
“Bốn lọ? Cậu định khiến bản thân không ngóc đầu lên được lần nào nữa à?”
“Là cô ấy uống.”
Lục Cảnh Thần đáp thản nhiên. Lãnh Hạo nghe xong, ngẩn ra vài giây rồi bật cười, vỗ tay đầy chế giễu:
“Lục Cảnh Thần, cậu mà bỉ ổi thứ hai thì chẳng ai dám tranh thứ nhất. Cậu nghĩ Diệp Uyển trúng thuốc xong thì cậu sẽ rảnh tay cả đêm chắc?”
“Ba mươi năm không chạm vào phụ nữ, một đêm với tôi là không đủ.”
Cầm thú!
Lãnh Hạo mắng thầm trong bụng. Lâu nay anh đúng là đã đánh giá thấp Lục Cảnh Thần.
Anh đang uống tiếp ly rượu thì bỗng ho sặc sụa, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn vừa đổ cả lọ thuốc vào chai rượu.
“Lục Cảnh Thần! Cậu điên rồi à? Đã nói là thuốc mạnh, cậu lại dốc hết cả lọ là sao?”
“Xin lỗi! Run tay.”
“Run tay cái đầu cậu!”. Lãnh Hạo nghiến răng, nhưng nhìn gương mặt bình thản của hắn thì chẳng còn gì để nói.
“Nhưng với tôi, một lọ không đủ.”
Hắn vừa nói vừa lắc nhẹ chai rượu cho thuốc hòa tan hoàn toàn. Cả quá trình, nét mặt vẫn bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Có thể bạn quan tâm
Lãnh Hạo nheo mắt nhìn hắn chằm chằm. Mẹ nó, run tay kiểu gì mà đổ chính xác cả lọ như thế? Ngụy biện giỏi thật!
Anh nhếch môi, lắc đầu cười khẩy:
“Để xem Lục Cảnh Thần cậu có đủ ‘đạn’ bắn không nhé.”
“Con mẹ nó, đừng để mai lên báo: đại thiếu gia và đại tiểu thư hai nhà vì quá sức mà… nằm luôn thì tôi lại tốn thêm hai cái quan tài.”
“Phải khiến cậu thất vọng rồi.”
Lục Cảnh Thần nhếch môi nhấp ngụm rượu, bình thản đáp. Hắn đương nhiên đã có sắp xếp chu toàn.
Mà nếu có “ra đi” vì hạnh phúc… cũng chẳng có gì phải hối tiếc.
Lãnh Hạo nhún vai, không muốn tranh cãi nữa, nhàn nhã uống thêm vài ly rồi rời khỏi biệt thự.
[…]
Ở nhà, Diệp Uyển đang chơi cờ với ông nội thì điện thoại nhận được tin nhắn của Lục Cảnh Thần.
Hắn muốn gặp cô, còn gửi hẳn địa chỉ rõ ràng. là nhà riêng của hắn, một nơi cực kỳ đắt đỏ.
Diệp Uyển cắn môi, nhìn đi nhìn lại tin nhắn. Cô âm thầm tìm lý do từ chối, rồi lại do dự, cuối cùng cũng lên phòng thay đồ chỉnh tề.
Lần cuối gặp mặt, xong rồi không ai nợ ai.
Nhìn mình trong gương, cô mỉm cười hài lòng. Xinh đẹp, thần thái rạng ngời. Cô xách túi, bước xuống lầu.
[…]
Rất nhanh, Diệp Uyển lái xe rời khỏi nhà, dựa theo bản đồ đến đúng địa chỉ.
Cổng lớn biệt thự mở sẵn. Cô chậm rãi lái xe vào, bước xuống, đảo mắt nhìn quanh. người vừa mở cổng đâu rồi?
Ngơ ngác. Người hầu bên nhà Lục Cảnh Thần di chuyển bằng đĩa bay à? Vèo một cái đã biến mất.
Diệp Uyển thở sâu, bước vào trong nhà. Trong tin nhắn, hắn đã dặn rất rõ: lên thẳng lầu hai, phòng đầu tiên bên phải.
Cô gõ cửa mấy tiếng theo phép lịch sự. Được cho phép, cô mở cửa bước vào. Bên trong, Lục Cảnh Thần đang ngồi trên sofa chăm chú xem văn kiện.
Mẹ kiếp, nhìn dáng vẻ này… quyến rũ chết người! Áo sơ mi mở vài cúc, để lộ phần ngực rắn chắc.
Cô vô thức nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt.
“Tôi biết mình đẹp trai, cũng biết bản thân có sức hút.”. Lục Cảnh Thần ngẩng mặt, cất giọng kiêu ngạo.
Câu nói khiến Diệp Uyển bừng tỉnh. Cô bĩu môi không đáp.
“Im lặng là đồng ý.”
“Đồ điên!”
“Được rồi, được rồi, tôi điên. Em mau ngồi đi.”
Hắn cười cười, rót cho cô một ly rượu, nhẹ nhàng đẩy qua rồi nói tiếp:
“Đợi tôi chút, tôi còn đang xử lý dở việc.”
Diệp Uyển gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện, không làm phiền hắn. Thấy trên bàn có vài quyển sách, cô lấy lên lật xem cho đỡ chán.
Ba mươi phút trôi qua, cô bắt đầu mất kiên nhẫn.
Diệp Uyển lườm hắn. gọi cô đến để làm cái gì mà không nói tiếng nào? Bắt cô ngồi không như tượng đá?
Cô bực bội ném quyển sách xuống bàn, cầm ly rượu uống cạn một hơi rồi quát lớn:
“Lục Cảnh Thần…”
“Em về đi.”