Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 13
Cô nhẹ nhàng đáp:
“Dạ, không có gì thiệt thòi cả. Cảnh Thần rất tốt với con.”
Câu nói như ngầm đồng ý chuyện hôn sự. Mọi người đều rôm rả cười. Ông nội Diệp hớn hở mời nhà Lục gia ở lại dùng cơm, cùng uống vài ly rượu mừng.
Suốt bữa tiệc, Diệp Uyển gần như không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ông nội trò chuyện vui vẻ. Trái tim cô cũng rối bời, không rõ mình đang cảm xúc gì.
Tiệc rượu kéo dài đến tận tối mới kết thúc. Vì sức khỏe và thời gian muộn, gia đình Lục Cảnh Thần ở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Diệp Uyển mệt mỏi quay về phòng, định tắm rửa rồi nghỉ sớm thì Lục Cảnh Thần lại lẽo đẽo theo sau. Cô bực mình gắt lên:
“Anh không về phòng mình đi, theo tôi làm gì?”
“Anh muốn… ngủ cùng vợ.”
“Cút! Tôi không chứa chấp anh.”
Thấy hắn có vẻ đã ngà ngà say, cô càng cảnh giác. Ai biết hắn lại giở trò gì? Lục Cảnh Thần như đọc được suy nghĩ của cô, giơ tay thề thốt:
“Anh hứa, chỉ ôm thôi, tuyệt đối không làm gì.”
“Anh xin thề!”
Diệp Uyển lạnh lùng khoanh tay, nhếch mép đáp:
“Mấy lời thề đó anh giữ mà nói với… con chó nhà anh đi!”
Cô xoay lưng bỏ đi, không thèm để ý. Nhưng hắn nhanh chóng nắm tay cô giữ lại, gương mặt đầy vẻ tội nghiệp:
“Nhà anh hơn ba mươi năm chỉ nuôi được một con. Giờ nó đang ở ngay trước mặt em đây. Uyển, cho con cún này vào phòng đi mà.”
“…”
“Cún con hứa sẽ ngoan.”
Diệp Uyển nhíu mày, định vùng ra thì bất ngờ dì Bắc từ dưới nhà hối hả đi lên.
“Uyển Uyển! Ôi may quá, có cả cậu Lục ở đây. Dì tìm hai đứa nãy giờ.”
Khuôn mặt dì Bắc có chút lo lắng, rồi nói tiếp:
“Phòng của cậu Lục bị hỏng điều hòa, mà hiện tại biệt thự không còn phòng trống…”
“Hết phòng? Biệt thự rộng như vậy mà hết phòng sao ạ? Dì, con nhớ phía Nam còn phòng, cho anh ta ở tạm đó đi!”
Cô nhanh nhảu lên tiếng. Đùa à? Biệt thự nhà cô phòng không đếm xuể, sao có thể “hết”?
Dì Bắc thở dài:
“Phòng phía Nam nhỏ, tiện nghi không đầy đủ. Tiếp đãi khách quý như vậy thì không tiện đâu con.”
“…”
Diệp Uyển im bặt, lặng lẽ liếc sang Lục Cảnh Thần. Sao tự dưng lại xui xẻo thế này?
Cô nghĩ tới ông nội. nếu biết khách nhà Lục gia được xếp vào phòng sơ sài, không chừng lại nổi trận lôi đình mất.
Khi cô còn đang suy nghĩ, dì Bắc nhẹ nhàng lên tiếng:
“Uyển Uyển, đêm nay con cho cậu Lục ngủ tạm cùng phòng nhé? Dù gì hai đứa cũng sắp làm đám cưới rồi.”
“Sao ạ? Không… không được đâu dì!”
Có thể bạn quan tâm
Diệp Uyển hốt hoảng xua tay lia lịa. Sao có thể tự tay mời sói vào phòng?
Cô liếc sang Lục Cảnh Thần. Từ đầu đến cuối hắn không nói gì, nhưng trong mắt cô vẫn thấy rõ nụ cười nhàn nhạt, tà mị quen thuộc.
Dì Bắc thở dài, giọng trầm xuống:
“Thôi được, vậy để dì xuống gọi bác Từ lên sửa máy. Cậu Lục chịu khó đợi chút nhé!”
Diệp Uyển nhìn đồng hồ. Muộn thế này còn sửa? Lỡ gây tiếng ồn ảnh hưởng người khác thì sao? Cô vội giữ tay dì:
“Dì, muộn rồi mà. Dì cả ngày đã vất vả, giờ nên nghỉ ngơi đi. Anh ta… cứ để ở tạm cũng được, có sao đâu.”
“Không được! Con mà vào ngủ…”
“Dì đi nghỉ đi ạ, anh ta để con lo. Muộn rồi, con chúc dì ngủ ngon.”
Cô nói rồi còn thơm vào má dì một cái như xoa dịu.
“Vậy… dì giao cho con nhé!”
“Vâng ạ!”
Diệp Uyển mỉm cười đáp. Dứt lời liền buông tay khỏi người dì Bắc, ánh mắt sắc lạnh như dao găm liếc sang Lục Cảnh Thần:
“Theo tôi.”
Cô sải chân trở về phòng. Dì Bắc thấy Lục Cảnh Thần còn đứng ngây ra thì ghé sát nhắc nhỏ:
“Mau đi đi, không con bé đổi ý bây giờ!”
Lục Cảnh Thần nghiêng đầu, gãi gãi, vẻ mặt hơi thắc mắc, rồi trầm giọng hỏi:
“Dì, lúc nãy con vào phòng đó thấy điều hòa vẫn bình thường mà?”
“À… dì cho người lên làm hỏng rồi.”
“…”
Lục Cảnh Thần giật mình đứng sững. Dì Bắc cười vui vẻ, giọng nhẹ nhàng:
“Không phải con muốn ngủ cùng Uyển Uyển sao? Dì là người từng trải, mấy chiêu trò này nằm trong lòng bàn tay rồi, nên giúp con đấy.”
“…”
“Dì không làm phiền nữa, con mau vào trong đi.”
Dứt lời, dì quay người bước xuống lầu.
Lục Cảnh Thần ngượng ngùng cười trừ rồi vội vã đi về phía phòng Diệp Uyển.
Khi đẩy cửa bước vào, thấy Diệp Uyển đã tắm xong, đang ngồi trên giường đọc sách. Hắn giả vờ choáng váng vì rượu, khàn giọng gọi:
“Uyển…”
“Anh làm gì mà lâu vậy?”
“Em mong ngóng anh đến thế cơ à, bảo bối?”