Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 25
Cô e dè ló đầu ra, giọng run rẩy đáp. Lãnh Hạo nhíu mày, đứng im bất động như một khúc gỗ, hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Không có tiền? Mẹ nó, vậy thì mau theo bọn tao về làm việc trả nợ!”
Tên kia trợn mắt, gằn giọng thô lỗ.
Tôn Diên từ trong bước ra, thấy trước cửa có kẻ dám làm loạn, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh đút hai tay vào túi quần, giọng nói vang lên đầy áp lực:
“Địa bàn của Lão Tôn mà có kẻ dám giở trò à?”
Nghe chất giọng quyền uy ấy, đám người bên ngoài giật mình, không rét mà run, lập tức ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh rồi dè chừng cúi đầu.
Cô gái nấp sau lưng Hạo thiếu tò mò ngoái lại nhìn, luồng khí lạnh toát ra từ người đàn ông kia khiến cô sợ hãi đến tám phần.
“Anh… anh Tôn!”
“Đã biết tôi là ai mà còn dám giở trò?”
“Bọn… em không dám, chỉ là con nhỏ kia nợ tiền tụi em chưa chịu trả…”
Cô gái lập tức không chịu nổi, trừng mắt chỉ tay phản bác:
“Nè! Bà đây thiếu hồi nào?”
“Mày còn cãi à? Không phải mày thiếu thì bố mày thiếu!”
“Các người cho ai vay tiền thì tới đó mà đòi! Tôi trả hết nổi rồi!”
“Mẹ…”
“Đủ rồi!”
Còn chưa kịp chửi xong thì đã bị Tôn Diên lạnh giọng ngắt lời, buộc tên kia phải câm miệng.
“Mau cút khỏi đây.”
“Anh Tôn, nhưng mà… còn…”
“Không nghe rõ sao? Ai vay thì tìm người đó mà đòi!”
Lãnh Hạo bỗng lên tiếng, giọng nói lúc này hoàn toàn thay đổi, trở nên nghiêm túc, dứt khoát.
“Nhưng…”
“Cút!”
Đám người còn đang định lải nhải thì bị Hạo thiếu trừng mắt quát, chúng lập tức quay đầu bỏ chạy. Cô gái thấy bọn họ đi hết mới dám bước ra, cúi đầu cười nói:
“Cảm ơn chú đã ra tay giúp đỡ!”
Dứt lời, cô vội vàng bỏ chạy. Hạo thiếu cau mày quay sang nhìn Tôn Diên:
“Chú? Ai là chú?”
“Mày đấy!”
“Mẹ nó, nhìn ông đây già lắm sao?”
“Cũng đã ba mốt rồi, trẻ trung gì nữa? Tưởng mình còn hai mươi chắc mà làm mặt ngạc nhiên?”
Lãnh Hạo: “…”
[…]
Ở một con hẻm tối, mấy gã khi nãy dừng chân thở phì phò, miệng không ngừng rủa xả.
“Mẹ kiếp, sao lại đụng đúng Tôn thiếu vậy chứ?”
“Nguyệt San đâu rồi? Con bé còn chưa ra sao?”
“Chúng… em không biết.”
“Lão nương đến rồi đây! Mà đang diễn sao mấy người bỏ chạy hết thế hả? Bà còn chưa lấy xong mà.”
Bóng dáng cô gái trẻ từ đầu hẻm lả lướt tiến tới, khoanh tay đầy tự tin.
“Ây da! San à, em có biết người đó là ai không hả? Bọn anh mà tiếp tục diễn chắc bị tóm sạch rồi.”
Tên đại ca than trời, Nguyệt San thì bĩu môi đầy khinh khỉnh.
“San! Em không trộm ví của ai đó chứ?”
“Trộm rồi.”
Nguyệt San lấy ra một chiếc ví da màu đen. Tên đại ca vỗ trán than thở:
“Chết dở rồi!”
“Làm sao mà chết?”. Nguyệt San ngờ nghệch hỏi, nhưng rồi nhanh chóng vui vẻ nói tiếp.
“Mà tên đó giàu có thật đấy, mọi người mau chia nhau tiêu đi!”
Nguyệt San ung dung lấy tiền trong ví ra chia cho anh em, thấy Đại ca còn buồn rầu, cô liền vỗ vai an ủi:
“Anh lo gì chứ? Hắn giàu như vậy, mất chút tiền chẳng ảnh hưởng gì đâu.”
“San, em không hiểu… lần này khác mấy lần trước, người này không dễ đụng vào đâu.”
Nguyệt San khinh thường nhún vai:
“Không dễ đụng à? Xì! Cũng chỉ giống mấy tên kia thôi. Nếu anh sợ thì chúng ta tạm thời nghỉ một thời gian. Dù sao, số tiền này đủ để anh em sống thoải mái cả tuần rồi.”
Có thể bạn quan tâm
Tên đại ca nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Mọi người hân hoan với số tiền vừa “kiếm được”, nhanh chóng quay về hang ổ ăn mừng.
Sáng hôm sau.
Tại biệt thự riêng của Lục Cảnh Thần. Tối qua hai người đón taxi về, để xe lại ở quán của Tôn Diên nên sáng nay anh và Hạo thiếu phải lái xe đến đó lấy.
Tôn Diên cùng Hạo thiếu ngồi ở phòng khách thảnh thơi uống trà. Nhìn lên cầu thang thấy Lục Cảnh Thần ôm lưng đi xuống, Tôn Diên không nhịn được bật cười, trêu chọc:
“Chậc chậc! Nhiệt huyết quá mức đến sụp cả sống lưng rồi à?”
“Biết sao được? Mèo con nhà tôi hơi tham ăn…”
Hắn nhếch môi, vẻ mặt đắc ý và hãnh diện chậm rãi bước tới. Thấy Hạo thiếu trầm ngâm, Lục Cảnh Thần liếc mắt đá lông nheo với Tôn Diên.
Tôn Diên cũng không hiểu nổi, từ tối qua Hạo thiếu đã như người đang bay trên mây.
Lục Cảnh Thần hẩy chân vào người bạn:
“Này, này, bệnh à?”
Vừa dứt lời thì chuông tin nhắn trong điện thoại của Hạo thiếu vang lên. Anh nhanh chóng mở ra xem, nơi khóe môi mỏng khẽ cong, ánh lên ý cười.
Lãnh Hạo bỗng nhiên cầm áo đứng dậy khiến hai người còn lại giật mình.
“Làm gì đấy? Đi đâu vậy?”
“Săn thỏ.”
“Săn à? Tao đi với, dạo này thấy cuộc sống hơi buồn tẻ.”
“Thỏ này… chạy bằng hai chân.”
Dứt lời, bóng lưng của Hạo thiếu đã khuất sau cánh cửa. Tôn Diên trố mắt kinh ngạc:
“Gì cơ? Hai chân? Chẳng phải là săn người à?”
Lục Cảnh Thần cười nhạt, dửng dưng nhấp ngụm trà, không buồn hóng chuyện.
Tôn Diên xụ mặt than vãn:
“Đến cả cậu ta cũng có con mồi? Thần à…”
“Biến, tao là người có gia đình.”
Tôn Diên đen mặt: “…”
“Biến! Tao là người có gia đình.”
Tôn Diên đen mặt: “???”
Anh ngậm ngùi thở dài một hơi, nhấp hớp trà rồi lẩm bẩm chửi thầm.
Mẹ kiếp, sao trong bốn người thì hết ba đã có người yêu, chỉ còn bổn thiếu gia vẫn ế chỏng chơ là thế nào?
Nghĩ lại, Tôn Diên anh vừa có tiền vừa có sắc, hơn nữa còn giữ gìn cục “trong trắng” suốt ba mươi mốt năm mà chẳng ai thèm ngó đến.
Tôn Diên đặt chén trà xuống bàn, đứng bật dậy.
“Này, định làm gì đấy?”
“Tôn thiếu tao quyết định rồi, tao sẽ tham gia gameshow.”
“Gameshow gì chứ?”
“Show hẹn hò.”
Lục Cảnh Thần ngớ người, suýt sặc nước miếng. Hắn nhướng mày nhìn Tôn Diên như thể đang đối diện với sinh vật lạ. Mãi một lúc mới định thần lại, nhạt giọng:
“Mày điên rồi à?”
“Bổn thiếu gia không thể để bản thân đến tuổi bốn mươi mới lấy vợ. Như vậy quá kém cỏi.”
Tôn Diên vuốt cằm, vẻ mặt đăm chiêu nghiêm túc. Lục Cảnh Thần bật cười, trêu chọc:
“Xì, ai biết được đến bốn mươi mày có vợ để lấy không?”
“Đấy! Chính vì thế tao phải tranh thủ lúc chưa xuống mồ đoàn tụ với ông bà thì phải phá thân và có một tình yêu thật mãnh liệt.”
Vừa nói, Tôn Diên vừa vung tay minh họa, gương mặt đầy hào hứng. Anh nhanh chóng cầm áo lên:
“Đi trước đây! Bye!”
Dứt lời, anh dọt ra cửa. Lục Cảnh Thần nheo mắt, chỉ biết lắc đầu.
Tại nơi khác.
Chiếc xe Bugatti sang trọng đang đỗ dưới bóng cây.
“Hạo thiếu! Người anh bảo tụi em tìm hiện đang ở trong cửa hàng phía trước, còn đây là thông tin về người đó.”
“Rất tốt! Phần thưởng của chú.”
Lãnh Hạo khẽ nhếch môi, liền rút ra một cọc tiền dày cộp đưa cho gã ngồi cạnh. Người đàn ông sáng mắt, ríu rít cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn anh Hạo!”