Hôn Nhân Hợp Đồng Với Tổng Giám Đốc - Chương 42
Tần Tư Lăng suýt nữa quên mất lời Trình Nhiễm đã dặn. Hắn liền quay lại bế cô lên khỏi giường.
Rõ ràng là ở trong chính biệt thự của mình mà lại phải lén lút trốn tránh—thật đúng là chuyện nực cười!
“Quản gia, ông đi nhắc tất cả người giúp việc giữ kín chuyện này.”
Hắn vừa bế Trình Nhiễm đi ra cửa thì chợt nhớ đến chiếc nhẫn cưới mà cô tháo ra đặt trên tủ đầu giường. Quay trở lại lấy, chân Trình Nhiễm vô tình chạm vào một bức tranh treo tường. Công tắc phía sau tranh bị khởi động, làm hé mở một cánh cửa tầng hầm bí mật.
Tần Tư Lăng đứng lặng người—chính hắn cũng không ngờ trong phòng ngủ của mình lại có mật thất như vậy.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài, Tần Tư Lăng không suy nghĩ nhiều, lập tức bước vào cùng Trình Nhiễm. Cánh cửa sau lưng họ đóng sập lại.
Không gian trong mật thất rất rộng và hiện đại, được trang bị đầy đủ tiện nghi như một trung tâm điều hành thu nhỏ. Tần Tư Lăng đặt Trình Nhiễm, vẫn còn mê man, xuống sofa. Hắn lấy một tấm chăn mỏng đắp cho cô, rồi bắt đầu xem xét xung quanh.
Tất cả nơi này có vẻ rất quen thuộc—có lẽ trước khi mất trí nhớ, hắn đã thường xuyên lui tới.
Tần Tư Lăng ngồi xuống bàn máy tính, theo thói quen ấn vài nút khởi động. Hơn chục màn hình sáng lên, hiển thị các góc quay an ninh trong biệt thự. Cạnh đó là một chiếc iPad điều khiển hệ thống định vị cùng nhiều thiết bị công nghệ khác.
Hắn lập tức nhìn thấy Tần Minh đang bước lên tầng, tiến về phòng ngủ của hắn.
“Tần Minh thiếu gia, ngài không nên tự tiện lên đây. Đây là tầng riêng tư của Tần tiên sinh.” Quản gia bước đến ngăn cản.
“Tôi chỉ muốn xem phòng của anh họ mình, có gì sai?” Tần Minh nhếch mép cười.
“Nhưng Tần tiên sinh từng dặn không được để bất cứ ai vào…”
“Anh họ tôi đã qua đời rồi. Ông còn giữ lời anh ấy làm gì? Ai biết chừng sau này, nơi này lại là của tôi.”
Quản gia ái ngại không nói thêm, đành im lặng lui bước.
Tần Tư Lăng trong phòng mật thất, qua camera đã nghe hết mọi lời. Bàn tay siết chặt lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Tần Minh tự tiện bước vào phòng.
Tần Minh thoải mái ngồi xuống ghế, nhắm mắt tận hưởng cảm giác làm chủ nhân.
Sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy, đi dạo quanh căn phòng. Khi dừng lại trước bức ảnh cưới lớn treo tường của Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm, ánh mắt hắn dừng lại rất lâu.
Dưới ảnh cưới là một chiếc bàn gỗ tinh xảo, bày nhiều khung ảnh đôi. Tần Minh tiện tay nhấc một bức ảnh chụp riêng Trình Nhiễm lên, ngắm nghía hồi lâu.
Tần Tư Lăng trong mật thất khi thấy vậy, sắc mặt càng trở nên u ám. Cảm giác khó chịu lan khắp người. Hắn không thể chấp nhận việc người đàn ông khác dám nhìn vợ mình như thế.
Còn Tần Minh, ngắm ảnh mà không giấu được ánh mắt tán thưởng. Hắn không ngờ vợ của anh họ lại đẹp đến vậy. Nhìn xuống góc ảnh, thấy tên cô dâu là Trình Nhiễm.
Đáng tiếc cô lại đi cùng Tần Tư Lăng trên chuyến bay đó. Nếu không, có lẽ hắn đã nghĩ cách đưa cô về bên mình.
Tần Minh biết rằng Trình Nhiễm từng là bạn thân của Tần Thiến. Hắn cho rằng tên ngu ngốc kia đã tự tay đánh mất một báu vật.
Đang say sưa nhìn ảnh, Đỗ Thanh Xảo từ đâu xuất hiện, giật lấy khung hình rồi ném xuống đất.
Sắc mặt Tần Minh lập tức trở nên lạnh lùng.
“Anh dám nhìn chằm chằm vào ảnh con đàn bà đó? Bị mê hoặc rồi phải không?”
“Liên quan gì đến cô?” Tần Minh lạnh nhạt.
“Sao lại không liên quan? Anh quên quan hệ của chúng ta rồi sao? Cô ta đã chết, dù anh có mơ tưởng cũng chẳng tới lượt.”
Tần Minh chẳng buồn đôi co, chỉ cúi xuống nhặt khung ảnh đặt lại bàn rồi bỏ đi.
Nhưng Đỗ Thanh Xảo vẫn đuổi theo.
“Anh từng nói nếu em thuyết phục được Tần Thiến thì chúng ta sẽ ở bên nhau. Giờ anh nuốt lời sao?”
Tần Minh đột ngột dừng lại. Đỗ Thanh Xảo tưởng hắn đổi ý, nhưng chưa kịp mừng thì cô ta chạm mặt… Tần Thiến.
Sắc mặt Đỗ Thanh Xảo cứng đờ. Tần Thiến đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như băng giá.
Có thể bạn quan tâm
“Ồ, Tần Thiến, hôm nay cũng tới à?” Tần Minh điềm nhiên mỉm cười.
Tần Thiến lúc này mới vỡ lẽ. Bao ngày qua, anh ta đã bị cả hai người trước mặt lợi dụng. Nỗi ám ảnh tội lỗi vì Trình Nhiễm chưa nguôi, giờ lại thêm sự phản bội này.
“Tần Thiến, em…”
Đỗ Thanh Xảo muốn bước tới giải thích nhưng bị anh ta lùi lại, tránh xa.
“Từ nay, cô và đứa trẻ trong bụng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Anh nói gì vậy? Đó là con anh mà…”
“Ai biết là của tôi hay không? Cô sống lăng nhăng như vậy, định bắt tôi gánh chịu sao? Cô giỏi lắm, coi tôi như thằng ngốc để thao túng?”
Nói xong, Tần Thiến lạnh lùng quay lưng rời đi.
Đỗ Thanh Xảo chạy theo, định cản anh ta lại.
Đến chỗ cầu thang, cô ta muốn nắm lấy tay của Tần Thiến, ai ngờ lại bị anh ta hất ra.
Do hành động đột ngột của Tần Thiến, Đỗ Thanh Xảo bị trẹo chân, ngã lăn từ cầu thang xuống.
Lúc này, Tần Thiến thấy sự việc nghiêm trọng thì cũng vội chạy đến.
Đỗ Thanh Xảo sau khi lăn vài vòng thì nằm dưới đất, ôm bụng, máu từ hạ thân chảy ra rất nhiều…
Tất cả mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của Tần Tư Lăng.
Hắn ngồi một lúc, day day trán cho bớt đau, rồi lấy điện thoại ra bấm số.
“Cảnh sát trưởng… là tôi, Tần Tư Lăng.
Ở biệt thự của tôi vừa xuất hiện vài thành phần đột nhập trái phép.
Phiền ông cho người đến đưa họ đi giúp tôi.”
Trước khi xe cứu thương kịp tới đưa Đỗ Thanh Xảo đi thì cảnh sát đã ập đến.
Tần Minh thật sự không hiểu nổi là ai to gan đến mức báo cảnh sát.
Anh ta và Tần Thiến đang bị dẫn ra xe để về đồn thì xe cứu thương cũng vừa đến, đưa Đỗ Thanh Xảo đi.
Một buổi tối mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Đợi cho mọi thứ lắng xuống, Tần Tư Lăng mới từ trong mật thất đi ra.
Gương mặt hắn không một chút biểu cảm, từng bước chậm rãi từ tầng trên đi xuống.
Quản gia lập tức vội vàng phân phó người làm dọn dẹp mọi thứ.
Tần Tư Lăng liếc nhìn vũng máu dưới đất, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Cái đám khốn kia lại dám vào biệt thự của hắn như chốn không người, còn dám giở trò.
Dù sao thì hắn cũng đã lấy lại trí nhớ rồi.
Mọi chuyện phải bắt đầu lại.
Nếu ai đó đủ gan hại hắn và Trình Nhiễm thì… hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội.
“Quản gia, ông cho người dọn dẹp sạch sẽ vào.
Nhớ khử khuẩn toàn bộ khu vực đó.
Trừ ảnh cưới của tôi và Trình Nhiễm ra, tất cả những gì Tần Minh đã từng chạm vào – đem vứt hết, thay bằng đồ mới.”
“Có cần thay luôn phần sàn nhà dính máu không ạ?”