Kiếp Này, Em Chỉ Cưới Anh - Chương 04
Lời vừa dứt, cả đám đông đang ăn uống lập tức sững người, rồi nhanh chóng nổ ra một trận bàn tán xôn xao:
Ủa, hắn tới làm gì vậy?
Chẳng phải hai người kia chia tay rồi sao? Vậy mò đến đám cưới làm gì? Không kỳ lắm à?
Ai bảo phải đợi hắn tới mới khai tiệc? Hắn là nhân vật chính chắc?
Trời đất ơi, nhìn kìa! Trương Vĩ An mặc áo đỏ! Không lẽ… tới giành dâu?
Công nhận nha, nhìn cứ như chú rể thật sự ấy!
Nghe hết một loạt tiếng xì xào, cuối cùng Trương Vĩ An cũng bừng tỉnh. hôm nay, hắn không phải nhân vật chính.
Còn tôi và Trương Trạch Nhân thì đang khoác lễ phục đỏ thắm, tay nâng chén rượu, đi chúc mừng từng bàn khách.
Khi ánh mắt hắn chạm vào cảnh ấy, sắc mặt Trương Vĩ An lập tức thay đổi hoàn toàn.
Hắn nghiến răng:
“Trần Ngọc Thanh! Cô có ý gì đây? Tôi nói tôi không tham gia thì cô liền đi lấy người khác à? Cô điên thật rồi đúng không?”
Trương Thư Cầm sợ đến mức tái mét mặt, vội vàng kéo tay tôi, hạ giọng cầu khẩn:
“Chị dâu, chị mau qua đây đi! Chị còn định gây loạn đến mức nào nữa? Nếu anh em thật sự nổi giận thì em cũng không giúp được chị đâu!”
Tôi khẽ cau mày, nhìn thẳng vào Trương Vĩ An:
“Trương Vĩ An, anh nhìn cho kỹ. không ai thay thế anh cưới tôi cả.”
“Tôi tự nguyện gả cho Trương Trạch Nhân!”
“Và anh cũng đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi nữa. Chính miệng anh đã nói không cưới tôi, là anh muốn chia tay. Giữa chúng ta đã chẳng còn chút quan hệ nào. tôi cưới ai, hoàn toàn không liên quan đến anh!”
“Không thể nào!”. Trương Vĩ An gào lên, ánh mắt vằn lên vẻ điên dại, tay siết chặt lấy tôi.
“Em từng thích anh đến vậy! Cả ngày cưới cũng chọn rồi! Sao em có thể nói cưới người khác là cưới luôn như thế?”
Ngay lúc ấy, Trương Trạch Nhân lập tức kéo tay tôi ra, đứng chắn trước mặt tôi như một bức tường vững chãi.
Lần đầu tiên, tôi thấy anh nổi giận.
Anh. người đàn ông luôn điềm đạm, chưa từng lớn tiếng với ai. lúc này, giọng nói bỗng trở nên lạnh băng nhưng đầy khí thế:
“Hai người tới uống rượu cưới thì xin mời vào bàn.
Còn nếu tới đây để làm loạn. vậy thì, xin mời rời khỏi nơi này.”
Đúng là lần đầu tiên tôi thấy Trương Trạch Nhân nổi giận.
Anh trước nay luôn là kiểu người trầm lặng, dịu dàng, chưa từng to tiếng, càng chưa bao giờ thể hiện sự tức giận ra ngoài.
Cả sân cưới phút chốc im phăng phắc, mọi người đều nín thở theo dõi.
Trương Vĩ An hơi chột dạ, nhưng vẫn cố đứng lại, không chịu rút lui.
Hắn giương ánh mắt bi thương giả tạo nhìn tôi, như thể tôi mới là người phụ lòng:
“Ngọc Thanh, anh biết mình sai rồi… Đừng làm quá lên như vậy nữa. Em mau quay lại đi, đuổi cậu ta đi, chúng ta vẫn là vợ chồng mà!”
Tôi đứng yên, cười lạnh trong lòng.
Tôi biết Trương Vĩ An tự tin, nhưng không ngờ lại hoang tưởng đến mức ấy.
Có thể bạn quan tâm
Rõ ràng tôi và hắn đã hoàn toàn cắt đứt, mọi chuyện rõ ràng như ban ngày, thế mà hắn vẫn nghĩ. tôi chỉ đang giận dỗi, diễn trò để khiến hắn sốt ruột.
Hắn vẫn tin rằng, chỉ cần thốt lên một câu “anh sai rồi”, tôi sẽ lập tức tha thứ, hủy hôn với người khác, rồi quay về làm vợ hắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thật nực cười.
Thật đúng là… hoang tưởng hết thuốc chữa.
Tôi chẳng buồn đáp lại, xoay người bước thẳng vào nhà, lấy ra tờ giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Trương Trạch Nhân.
Nhưng tôi không đưa cho Trương Vĩ An, mà trao thẳng cho trưởng thôn.
“Bác trưởng thôn, phiền bác xác nhận giúp cháu. cháu và Trạch Nhân đã đăng ký kết hôn hợp pháp. Vậy thì việc tổ chức tiệc cưới hôm nay… có điều gì sai không ạ?”
Trưởng thôn xem kỹ giấy tờ, sau đó bước đến cạnh Trương Vĩ An, vỗ vai hắn, giọng nghiêm khắc nhưng vẫn giữ hòa khí:
“Vĩ An à, Ngọc Thanh và Trạch Nhân đúng là vợ chồng hợp pháp. Hai đứa vốn cũng có hôn ước từ trước. Dù cháu còn tình cảm với Ngọc Thanh, cũng không thể làm ầm ĩ thế này. Đàn ông con trai phải biết phân biệt đúng sai, đừng hồ đồ như vậy!”
Mọi người xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng:
“Đúng rồi, về đi, làm loạn thế này chỉ thêm mất mặt.”
“Giấy tờ rõ ràng như thế rồi, còn gây chuyện gì nữa?”
“Người ta cưới chồng khác rồi, cậu còn đeo bám làm chi, không thấy xấu hổ à?”
Trương Vĩ An lảo đảo lùi mấy bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi:
“Ngọc Thanh… em thật sự muốn anh đi sao?”
Tôi khẽ lắc đầu.
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, Trương Thư Cầm cũng nhẹ nhõm thở phào:
“Em biết mà, chị nhất định sẽ—”
Nhưng tôi liền nói tiếp:
“Muốn đi cũng được. Nhưng… bộ đồ anh đang mặc là tôi may cho anh.
Tôi thấy anh không xứng mặc nó nữa. Cởi ra đi, tôi còn định đem cho… Vượng Tài mặc.”
“…Vượng Tài?”. Trương Vĩ An ngớ người.
“Gâu gâu gâu!”. Con chó Vượng Tài nhà tôi nghe thấy tên mình, lập tức ngẩng đầu lên sủa vang, vô cùng phấn khởi.
Sắc mặt Trương Vĩ An lập tức chuyển sang tím tái, giận đến mức không thốt nên lời.
Phải đến lúc này hắn mới hiểu. tôi đang châm chọc hắn… thậm chí không bằng một con chó.
“Trần Ngọc Thanh… cô… quá đáng lắm rồi!”