Ký Ức Không Tên - Chương 04
Lũ trẻ thì dường như chẳng nhận ra điều gì. Chúng vẫn hồn nhiên nô đùa với những món đồ chơi lạ lẫm mà “ai đó” đã mang đến. Thi thoảng, một đứa lại bật cười, nói chuyện với không khí như thể Khải Lâm đang chơi cùng chúng.
Chúng tôi quyết định… phải cố gắng cầm cự đến sáng.
Trời sáng rồi sẽ tính tiếp. Sáng rồi sẽ báo cho công an.
Không ai trong chúng tôi dám chợp mắt.
Chúng tôi phân chia nhau thức canh, luân phiên giám sát để bảo đảm rằng không ai rời khỏi tầm mắt của người còn lại.
Mỗi khi gió thổi qua khe cửa hay cánh cửa sổ khẽ rung lên, tiếng động nhỏ ấy cũng khiến cả đám giật thót, ánh mắt lấp đầy sợ hãi mà nhìn quanh căn phòng.
Ai có nhu cầu đi vệ sinh, đều phải có người đi cùng. Không ai muốn ở một mình, dù chỉ vài phút.
Cứ như thế, chúng tôi trải qua một đêm dài lê thê tưởng như vô tận, không ai dám ngủ, không ai dám tắt đèn.
Khi trời vừa hửng sáng, cả nhà vội thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng nhau đến trình báo với công an.
Nhưng đúng lúc ấy… chuông cửa bất ngờ vang lên.
Tiếng chuông ngân dài, kéo căng bầu không khí đang nghẹt thở.
Mọi người lập tức khựng lại, không ai nhúc nhích.
Từ bên ngoài cánh cửa, vọng vào một giọng nói quen thuộc, trầm thấp và chậm rãi. “Chào buổi sáng. Là tôi. Khải Lâm đây. Đêm qua mọi người ngủ ngon chứ?”
Toàn thân tôi như đông cứng lại.
Không một ai dám động đậy.
Không một ai dám ra mở cửa.
Ngay khi bầu không khí đang căng thẳng tột độ, bác gái tôi đột ngột đưa tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, rồi ngã khuỵu xuống ghế sofa.
“Bác gái!”. Tôi hoảng hốt lao đến đỡ lấy bà.
“Không sao đâu…”. Giọng bác gái yếu ớt, hơi thở dồn dập, “Có lẽ do thức trắng đêm, tim hơi đập nhanh quá.”
Bác tôi lập tức rút điện thoại, gọi cho ông Trương. một thầy thuốc Đông y lâu năm trong làng, người được xem như “thần y” bởi kinh nghiệm hơn nửa thế kỷ bắt mạch chữa bệnh.
“Ông Trương sắp đến rồi,”. bác tôi nói sau khi cúp máy, ánh mắt lo lắng nhìn vợ. “Em ráng chịu thêm chút nữa.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, như thể kẻ ở ngoài kia biết rõ… chúng tôi sẽ không mở.
Nửa tiếng sau, ông Trương xuất hiện. Trên vai ông là chiếc túi thuốc bằng vải cũ kỹ đã bạc màu theo năm tháng.
Dù tuổi đã ngoài tám mươi, dáng đi của ông vẫn nhanh nhẹn, vững vàng. Đôi mắt sáng quắc, tỉnh táo và đầy nghiêm nghị.
“Có chuyện gì vậy?”. Ông vừa hỏi vừa ngồi xuống bắt mạch cho bác gái.
Bác tôi thuật lại sơ qua tình trạng của vợ mình, nhưng tuyệt nhiên không đả động đến chuyện kỳ quái liên quan đến Khải Lâm.
Ông Trương lặng lẽ bắt mạch, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, đôi lông mày ngày càng chau chặt.
Một lát sau, ông lấy từ túi ra một lọ sứ nhỏ, đổ vài viên thuốc đen nhánh cho bác gái uống rồi nói. “Nằm nghỉ một lát, sẽ đỡ hơn.”
Rồi ánh mắt ông lướt chậm qua khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại, đầy ẩn ý. “Khí trường trong ngôi nhà này… có gì đó bất thường.”
Chúng tôi nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có linh cảm không lành.
Ông Trương chợt lên tiếng. “Gần đây mọi người có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”
Giọng ông trầm và sắc như dao.
Có thể bạn quan tâm
Không ai trả lời, nhưng gương mặt ai cũng nói lên tất cả.
Sau một hồi im lặng, ông thở dài, mở chiếc hòm thuốc ra, lấy ra một túi vải nhỏ. Bên trong là vài loại thảo dược khô, cùng mấy lá phù chú vàng đã được vẽ sẵn.
“Trong ngôi nhà này… đang tồn tại một thứ gì đó không thuộc về dương gian.”. Ông hạ giọng, như thể sợ bị ai nghe thấy. “Ta cảm nhận được luồng khí vô cùng kỳ quái.”
Tôi siết chặt tay, cố gắng lấy hết dũng khí để hỏi. “Ông Trương… ông từng gặp những… thực thể không nên tồn tại chưa?”
Ông lập tức xoay ánh mắt sắc như dao về phía tôi, giọng nghiêm lại. “Các cháu đã nhìn thấy gì?”
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Ai cũng cúi đầu, ngập ngừng không dám nói.
Cuối cùng, anh tôi là người lên tiếng. Anh kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra liên quan đến Khải Lâm. từ bức ảnh kỳ lạ, những ký ức mâu thuẫn, cho tới chiếc ly “thừa ra” và tiếng gõ cửa ban nãy.
Nghe xong, sắc mặt ông Trương sầm lại.
Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ từ trong túi vải, nhẹ nhàng xoay gương soi từng góc phòng.
“Thú vị thật…”. Ông lẩm bẩm. “Thật quá thú vị…”
Bác tôi sốt ruột hỏi. “Ông nhìn thấy gì vậy?”
Ông Trương chậm rãi trả lời. “Tôi thấy mười ba cái bóng.”
Chúng tôi chết lặng.
“Tính cả tôi thì trong nhà này chỉ có mười hai người,”. ông tiếp tục. “Nhưng cái bóng thứ mười ba… lại đang lẩn khuất.”
“Mà nó… không đứng trong vòng tròn của các cháu.”
Giọng ông đột ngột trầm xuống, từng chữ một như dao rạch vào lòng người. “Nó… đang đứng sau lưng mỗi người.”
Ngay giây phút ấy, da gà tôi nổi lên từng đợt.
Toàn thân cứng đờ.
“Ý ông là sao?”. Anh tôi run giọng. “Khải Lâm đứng sau lưng tất cả chúng tôi cùng lúc sao?”
Ông Trương không đáp, chỉ lấy từ hòm thuốc ra một chiếc la bàn cổ bằng đồng, đặt lên bàn trà giữa phòng.
Kim la bàn bắt đầu xoay vòng loạn xạ, nhanh đến mức phát chóng mặt, rồi đột ngột dừng lại ở một hướng kỳ lạ. không phải Bắc, cũng chẳng phải Nam.
“Chuyện này không còn nằm trong phạm trù bình thường nữa,”. ông vuốt chòm râu bạc, giọng nghiêm nghị. “Thứ các cháu gặp phải, trong đạo gia gọi là… ‘ký ức ký sinh’.”
Tôi lặp lại như người bị thôi miên. “Ký ức ký sinh…?”
“Đúng vậy.”. Ông gật đầu chậm rãi. “Những thực thể này vốn không có thân xác. Chúng ký sinh vào trí nhớ của con người. Bằng cách thao túng ký ức, chúng hấp thu năng lượng sống.”
“Lúc đầu, chúng chỉ là một khái niệm mơ hồ. Nhưng càng có nhiều người nhớ đến, chúng càng trở nên rõ nét. Càng được tin tưởng, chúng càng trở nên mạnh mẽ và chân thực.”
Chú ba lên tiếng, vẻ mặt đầy hoang mang. “Vậy tại sao mỗi người lại nhớ Khải Lâm theo một cách khác nhau?”
“Bởi vì nó vẫn chưa đủ mạnh,”. ông Trương từ tốn giải thích. “Nó chỉ mới đủ sức gieo vào mỗi người một hình ảnh riêng biệt, không hoàn chỉnh.”
“Nhưng nếu các cháu cứ tiếp tục tin rằng nó thực sự tồn tại, ký ức đó sẽ dần trở nên đồng nhất.”
“Và đến lúc ấy, nó sẽ không còn là một ảo ảnh nữa. mà trở thành điều có thật.”
Tôi hít sâu, rồi hỏi. “Vậy tại sao chỉ riêng cháu là hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào về Khải Lâm?”