Lừa Ly Hôn - Chương 2
Sao tôi có thể nghi ngờ anh ấy được chứ?
Giờ nghĩ lại, những tờ giấy tôi từng ký mà không đọc kỹ, từng tờ từng tờ, hóa ra đều là những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim tôi. Và người cầm dao, không ai khác, chính là tôi.
Tay chân tôi lạnh toát, cơ thể chao đảo như sắp đổ. Tờ giấy khám sức khỏe mỏng nhẹ lúc nãy giờ bỗng nặng tựa nghìn cân; từng chữ trên đó như những mũi kim đỏ rực, xiên thẳng vào mắt tôi.
Dòng chữ “đã kết hôn” bị gạch đỏ, bên cạnh là dòng cập nhật lạnh lùng: “ly hôn”.
Một cơn phẫn nộ xen lẫn nỗi nhục nhã cuồn cuộn trào dâng, như cơn sóng dữ tràn qua, nhấn chìm tất cả lý trí. Tôi bật dậy, lao khỏi phòng khám. Cả thế giới trong mắt quay cuồng, âm thanh, ánh sáng, mọi thứ hòa vào nhau thành một vòng xoáy hỗn loạn.
Tôi loạng choạng dựa vào bức tường lạnh buốt ngoài hành lang, lôi từ túi ra chiếc điện thoại cũ đã theo tôi nhiều năm. Tôi muốn gọi ngay cho Lục Hạo, muốn hét lên hỏi vì sao anh lại làm thế.
Nhưng ngón tay run rẩy không thể bấm nổi dãy số quen thuộc.
Tôi sợ. Sợ nghe thấy giọng nói lạnh lùng bên kia đầu dây, sợ phải nghe một lời dối trá đã được chuẩn bị sẵn — hay tệ hơn, là một câu thừa nhận thản nhiên.
Đột nhiên tôi nhớ đến một thứ, vội vàng rút trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng — thẻ nhận trợ cấp quân nhân hàng tháng. Tôi mở ứng dụng, ánh sáng từ màn hình đập thẳng vào mắt: khoản tiền trợ cấp tháng này đã được chuyển vào cách đây ba ngày, không thiếu một xu.
Anh ta có thể rũ bỏ tôi trên danh nghĩa pháp lý, nhưng vẫn ung dung dùng tên tôi để tiếp tục nhận tiền trợ cấp cho “vợ quân nhân”.
Ha.
Tôi bật cười — một tràng cười khô khốc, lạc lõng như gió rít qua ống bễ.
Tựa vào tường, tôi dần trượt xuống sàn. Tiếng cười vỡ vụn giữa cổ họng khô rát, nước mắt thi nhau rơi xuống, nóng hổi và mặn chát.
Tôi, Phó Minh Uyển, người phụ nữ mấy năm nay quần quật chăm sóc mẹ chồng liệt giường, tằn tiện từng đồng để anh ta yên tâm công tác, để mái nhà này không sụp đổ.
Vậy mà cuối cùng, tôi lại trở thành một trò hề.
Anh ta xử lý tôi như vứt bỏ một món đồ cũ — gọn gàng, lặng lẽ, chẳng cần một lời từ biệt.
Còn tôi, con ngốc này, vẫn còn ảo tưởng, vẫn tin nếu có thêm một đứa con, anh ta sẽ quay về, sẽ ở lại trong căn nhà lạnh ngắt ấy lâu hơn một chút.
Một cơn buồn nôn dâng lên nghẹn cổ. Tôi ôm bụng lao vào nhà vệ sinh, bám lấy bồn rửa, nôn thốc nôn tháo.
Những gì tuôn ra không chỉ là dịch chua, mà là bảy năm hôn nhân đầy uất nghẹn, tủi hờn và nước mắt.
Tôi mở vòi nước, nước lạnh táp vào mặt, từng giọt như lưỡi dao cắt qua da, khiến tôi tỉnh táo đôi chút.
Không.
Chuyện này không thể kết thúc ở đây.
Tôi không thể để anh ta sống yên như chưa từng phản bội tôi.
Anh ta phải biết — người đàn bà mà anh coi là hiền lành, cam chịu, cũng có thể hóa thành cơn bão quét sạch mọi thứ anh muốn giấu.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cảm giác như mình đang đi trong cõi mơ.
Có thể bạn quan tâm
Nắng hè gay gắt hắt xuống mặt đường, cỏ dại ven lối héo rũ vì nóng. Thế nhưng tôi chẳng cảm thấy gì. Cả người tôi tỏa ra hơi lạnh, lạnh đến tận xương tủy.
Vừa đẩy cửa bước vào nhà, mùi thuốc trộn lẫn mùi ẩm và mùi khai nồng nặc lập tức ập đến, xộc thẳng lên mũi.
“...Nước... nước...”
T***g r*n yếu ớt phát ra từ phòng ngủ.
Mẹ chồng tôi — bà Lưu Huệ Tâm — nằm bất động trên giường. Bà bị đột quỵ nửa năm trước, liệt nửa người, nói năng không rõ, hoàn toàn không thể tự lo cho mình.
Tôi nhìn người đàn bà gầy gò, da bọc xương ấy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác dửng dưng đến lạnh lẽo.
Tôi lặng lẽ bước đến, rót một ly nước ấm, rồi dùng muỗng đút từng ngụm nhỏ vào miệng bà. Đôi môi khô nứt run rẩy tiếp nhận từng thìa nước, ánh mắt đục ngầu dõi theo tôi chăm chú, như muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra vài tiếng “a… a…” vô nghĩa.
Ngày trước, tôi từng thấy bà thật đáng thương.
Tôi chăm bà tận tình — tắm rửa, thay bỉm, đút ăn, đổ bô — chưa từng một lời than oán.
Vì bà chỉ có một người con trai là Lục Hạo.
Vì Lục Hạo là chồng tôi.
Nên chăm sóc mẹ anh là điều đương nhiên.
Nhưng giờ đây, nhìn bà nằm đó, đôi mắt tôi đã cạn sạch sự dịu dàng hay thương cảm.
Tôi — Phó Minh Uyển — rốt cuộc đang sống vì điều gì?
Tôi vì cái gì mà phải canh giữ bên một người già nằm liệt giường?
Vì cái gì mà phải gồng gánh cả một ngôi nhà trống trải, lạnh lẽo này?
Trong khi người đàn ông đó, chồng tôi, đang ngoài kia hưởng thụ cuộc sống mới với người khác?
Tôi không phải thánh nhân. Cơn căm hận trong tôi mọc lên như cỏ dại, lan dần trong từng tấc tim.
Tôi quyết phải làm rõ ngọn ngành. Tôi muốn tự mình nhìn thấy bằng chứng, không để bị dắt mũi thêm lần nào nữa.
Biết rõ quân đội có kỷ luật, việc này không thể làm ầm lên vô tội vạ. Việc cần làm lúc này là đến phòng hộ tịch.
Tôi ghé nhà bác Trương hàng xóm, nhờ bác trông mẹ chồng một lát. Rồi ôm theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư, leo lên chuyến xe buýt về huyện.
Phòng làm việc của Sở Dân chính bật điều hòa mát lạnh, nhưng cái lạnh ấy không là gì so với mùa đông gào rú trong ngực tôi.
Tôi xếp hàng, tay chân lạnh buốt như người không hồn.



