Mang Thai Cho Tổng Tài - Chương 27
Như thế mẹ cũng yên tâm rồi."
Bởi vì anh từng nói mẹ của hai đứa nhỏ đã qua đời, nên giờ đây anh chỉ có thể nói Lam Lam là chị em sinh đôi với mẹ tụi nhỏ mà thôi.
"Vậy con tính khi nào sẽ đưa cô ấy về?"
"Dạ, sau chuyến công tác lần này về, con sẽ đón cô ấy qua đây."
"Được rồi! Vậy để mẹ kêu người thu dọn phòng cho cô ấy!"
"Không cần đâu mẹ, cô ấy sẽ ở chung phòng với ba cha con con luôn."
Bà Tâm Như há hốc miệng kinh ngạc. Sao mà mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy được chứ? Nhưng bà cũng không phải người suy xét quá nhiều, chỉ cần con trai bằng lòng là được. Vả lại, cô ấy lại là chị em sinh đôi với mẹ của hai đứa nhỏ. như vậy đã là quá tốt rồi.
"Vậy cũng được!"
Sáng sớm hôm sau, anh ra xe đến sân bay để kịp chuyến bay lúc chín giờ sáng.
Lô đất mà Hoàng Long mua lại từ Á Đông Thịnh Vượng cũng chính thức được khởi công. Tin Phong bay từ Đài Trung lên Đài Bắc để nghiệm thu và bắt đầu rót vốn đầu tư. Công việc chỉ là cái cớ. quan trọng là anh muốn đến thăm Lam Lam.
Tại công trường, Tin Phong và Kỳ Văn cùng đi phía trước, theo sau là Lam Lam và một số cán bộ cấp cao của Hoàng Long. Sau khi xuống công trường nghiệm thu, Tin Phong tỏ ra hài lòng, và đợt rót vốn đầu tiên diễn ra thành công tốt đẹp.
Bỗng chiếc tivi ở góc tường phát chương trình thời sự, đưa tin nóng:
“Chiếc máy bay Boeing 747 của hãng hàng không Đài Loan, cất cánh lúc 9 giờ sáng ngày hôm qua từ sân bay Quốc tế Đài Bắc đi New York, đã gặp sự cố và rơi xuống vùng biển Thái Bình Dương. Hầu như toàn bộ phi hành đoàn và hành khách không thể sống sót...”
Nghe tới đây, cây Pu’t trên tay Lam Lam rơi xuống đất. Đầu óc cô quay cuồng, rồi ngã lăn ra bất tỉnh.
Tin Phong và Kỳ Văn giật mình, vội vàng chạy lại bế Lam Lam lên, lập tức đưa cô đến bệnh viện. Bên ngoài phòng cấp cứu, hai người đàn ông cứ đi đi lại lại không ngừng, vẻ mặt lo lắng tột độ. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng bật mở, một vị bác sĩ bước ra, họ liền vội vàng chạy đến.
"Bác sĩ! Cô ấy sao rồi ạ?"
Vị bác sĩ già nhìn hai người rồi hỏi:
"Khi cô ấy bất tỉnh, đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy không?"
Tin Phong và Kỳ Văn đều bối rối. Vì lúc đó họ đang mải làm việc, chẳng ai chú ý đến chiếc tivi trong góc tường. Hai người nhìn nhau rồi đồng thanh:
"Không... không có chuyện gì cả!"
Bác sĩ nheo mắt nhìn họ, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Dấu hiệu cho thấy lúc cô ấy bất tỉnh đã có chuyện rất nghiêm trọng xảy ra! Tôi cho rằng tâm lý cô ấy đã bị kích động mạnh."
Tin Phong hỏi, giọng lo lắng:
"Bác sĩ! Ý ông là gì? Chúng tôi không hiểu..."
"Ý tôi là, vào thời điểm cô ấy bất tỉnh, chắc chắn đã có một tin tức hoặc sự việc rất buồn xảy ra, khiến cho ý chí tỉnh lại của cô ấy bị mất đi!"
"Có cách nào để giúp cô ấy tỉnh lại không ạ?"
Vị bác sĩ trầm ngâm rồi nói:
"Cũng có thể, một ngày nào đó cô ấy sẽ tỉnh. Nhưng khả năng rất cao là sẽ bị mất trí nhớ. có thể là một phần, hoặc thậm chí là toàn bộ."
Nghe vậy, Tin Phong ngồi phịch xuống ghế đá trước phòng cấp cứu, cả người như hóa đá. Chuyện gì đã xảy ra? Anh không thể hiểu nổi.
Một lúc sau, trợ lý anh tiến đến gần:
"Tổng giám đốc, có cần gọi cho người nhà cô ấy không ạ?"
"Không cần! Cứ để tôi đưa cô ấy đi nước ngoài chữa trị đã. Còn chuyện ở nhà, cứ nói với họ là cô ấy đi công tác dài ngày."
Có thể bạn quan tâm
"Dạ nhưng..."
"À, cứ hai tháng gửi tiền về cho cha mẹ cô ấy như bình thường. Gửi theo mức lương của cô ấy, tránh để họ nghi ngờ hay suy nghĩ nhiều!"
"Dạ vâng!"
Bốn ngày sau, khi mọi việc trong nước được sắp xếp ổn thỏa, Tin Phong quyết định đưa Lam Lam sang London để điều trị. Anh thuê hẳn một đội ngũ y bác sĩ đi theo. Tại sân bay, rất nhiều người đến tiễn cô. sư phụ Tỉnh Nghi, Lường Khiêm cùng 10 vị sư huynh, bà Mỹ Mỹ và cả Kỳ Văn.
Thấy Tin Phong có vẻ mệt mỏi, Lường Khiêm cũng làm thủ tục bay theo cùng anh sang Anh. Trước khi lên máy bay, sư phụ Tỉnh Nghi chỉ nói một câu:
"Sư phụ rất vui khi thấy các con đoàn kết và yêu thương nhau như vậy!"
Máy bay cất cánh, tất cả mọi người đứng dưới nhìn theo cho đến khi khuất dần trong mây trắng.
Đến London, vì đã liên hệ trước nên xe cấp cứu của một bệnh viện nổi tiếng liền đưa Lam Lam về nhập viện. Sau khi làm các xét nghiệm và phân tích suốt ba tiếng đồng hồ, đội ngũ bác sĩ cũng có kết luận.
"Bác sĩ, tình trạng của cô ấy thế nào? Có khả năng tỉnh lại không?"
Một bác sĩ lớn tuổi trả lời:
"Theo kết quả phân tích, lúc cô ấy ngất đã xảy ra một sự cố tâm lý rất nghiêm trọng. Nhưng với phác đồ điều trị của chúng tôi, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi. Chỉ là..."
"Chỉ là sao?". Tin Phong lo lắng hỏi.
"Có khả năng cô ấy sẽ mất đi một phần ký ức."
Nghe vậy, cả Tin Phong và Lường Khiêm đều ngỡ ngàng. Vì khi ấy mọi thứ vẫn bình thường, chẳng có điều gì lạ xảy ra cả. Nhưng vì đây là bệnh viện danh tiếng, với độ chính xác rất cao, họ không thể nghi ngờ kết luận.
Chưa đầy mười ngày sau, Lam Lam có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ báo với Tin Phong:
"Cô ấy sẽ tỉnh lại trong vòng hai ngày nữa. Nhưng nhớ, lúc nào cũng cần có người túc trực bên cạnh."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ!"
Đúng hai ngày sau, Lam Lam khẽ mở mắt, ánh nhìn mờ mịt. Cô nhìn quanh, thấy nơi này lạ lẫm, giống như một bệnh viện. Trong đầu cô là hàng loạt câu hỏi:
Cha mẹ cô đâu rồi?
Thằng nhóc Vĩ Vĩ đâu?
Còn chuyện ôn thi đại học nữa... Cô nhớ rõ nhà mình nghèo, nếu không cố gắng học để lấy học bổng, cô sẽ không có cơ hội bước chân vào giảng đường.
Nghĩ đến đây, cô bật dậy định bước xuống giường. Nhưng vừa đứng lên, cô sững người.
Tóc... tóc cô vốn cắt ngắn layer ngang vai, sao bây giờ lại dài đến thế này?
Cô đưa tay sờ mái tóc, hoang mang như thể đang mơ. Đúng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên:
"Cạch..."
Hai người đàn ông anh tuấn, khí chất phi phàm bước vào phòng. Lam Lam vừa trông thấy đã hoảng sợ, cả người co rúm lại. Tin Phong và Lường Khiêm nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng vô cùng xót xa.
"Lam Lam, đừng sợ, chúng ta đều là sư huynh của em cả, không có gì phải lo lắng!". Tin Phong nhẹ giọng trấn an.
Lam Lam khẽ hé mắt liếc nhìn hai người đàn ông đang đứng trước mặt, giọng nói run rẩy:
"Tôi không biết các người! Tôi không có ai là sư huynh cả! Tôi chỉ có cha mẹ và em trai Vĩ Vĩ thôi... Các người thả tôi ra đi! Nhà tôi rất nghèo, không có tiền để các người tống tiền đâu... Tôi còn phải lo ôn thi đại học nữa!"
Lường Khiêm lập tức ấn chuông gọi y tá ở đầu giường bệnh. Vài phút sau, bác sĩ bước vào phòng.



