Bị Phản Bội Khi Đang Mang Thai - Chương 06
Tần Minh Hạo mấp máy môi, nhưng chẳng thốt nên lời. Anh ta chỉ lặng lẽ ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt thất thần, vô hồn.
Cơn đau trong bụng tôi càng lúc càng dữ dội. Phá thai và sinh non không giống nhau. Sinh non là phải sinh đứa bé ra, nhưng lại là một đứa bé đã chết. Phùng Hân chỉ có thể dìu tôi đứng dậy, từng bước khó nhọc đi lại. Thỉnh thoảng cô ấy vỗ nhẹ lưng tôi, hy vọng giúp tôi giảm bớt phần nào cơn đau.
Tần Minh Hạo đứng bên cạnh, bối rối đến mức luống cuống tay chân, không biết làm gì. Anh ta cố gắng đưa tay ra đỡ tôi, nhưng tôi nắm chặt tay anh ta, dồn hết sức lực cắn mạnh.
Tại sao? Tại sao chỉ mình tôi phải gánh chịu nỗi đau này, còn anh ta thì không? Tôi cắn đến khi miệng đầy mùi tanh của máu, đến khi không còn chút sức lực nào nữa, mới buông tay. Mồ hôi ướt đẫm tóc và quần áo tôi, bụng tôi đau nhói, như thể từng nhát dao đang cứa vào sâu bên trong.
Tôi không biết cơn đau ấy kéo dài bao lâu. Cho đến khi bác sĩ đến kiểm tra, nói cổ tử cung đã mềm, tiêm cho tôi một mũi giảm đau, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Khi cảm nhận được đứa bé sắp rời khỏi cơ thể, tôi cố tình gọi Tần Minh Hạo vào nhà vệ sinh. Máu từ cơ thể tôi rỉ ra, từng chút một, đứa bé từ từ rời khỏi bụng tôi. Anh ta đứng đó, mặt mày tái mét, ánh mắt đầy kinh hãi.
Tôi nắm chặt lấy tay anh ta, kéo không cho anh ta rời đi. Tôi muốn anh ta phải giống tôi, phải cùng tận mắt chứng kiến, cùng trở thành kẻ giết người. Trong lúc giằng co, đứa bé cuối cùng cũng ra đời – là một bé trai đã thành hình.
Tần Minh Hạo mở to mắt, thần sắc đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào thai nhi bất động trong chậu. Ngay sau đó, anh ta bắt đầu thở dốc, lao đến bồn cầu, nôn thốc nôn tháo không ngừng.
Tôi đứng đó, sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh. Không khí ngập tràn mùi tanh nồng của máu, dưới thân tôi là đứa con tôi sinh ra nhưng không thể sống. Nước mắt lại lăn dài khắp mặt. Tôi chậm rãi đứng dậy, đưa tay kéo cánh tay Tần Minh Hạo.
Anh ta hoảng sợ né tránh. Tôi nhìn anh ta, khẽ cười. Trong gương bên cạnh, tôi trông giống hệt một ác quỷ bò lên từ địa ngục, mặt mày tái nhợt, ánh mắt chứa đầy hận thù.
Tôi bước về phía anh ta:
“Anh không phải từng hỏi tôi, mang bụng bầu lớn như vậy thì có thể làm gì sao?”
Tôi ghé sát, giọng khàn đặc:
“Bây giờ, anh hài lòng chưa? Cảm giác tự tay giết chết con mình… thế nào hả?”
Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Máu từ cơ thể tôi trước đó, thấm loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng anh ta đang mặc. Trên quần áo, trên người tôi, đâu đâu cũng vương máu. Chúng tôi như hai con dã thú cắn xé lẫn nhau, nhưng máu chỉ chảy ra từ tôi. Kẻ chịu tổn thương chỉ có mình tôi.
Dựa vào đâu?
Tần Minh Hạo thở dốc, rồi như kẻ bỏ trốn, đẩy tôi ra, bước vội khỏi nhà vệ sinh với ánh mắt trống rỗng. Tôi kiệt sức, suýt ngã quỵ, may mà Phùng Hân kịp lao tới đỡ lấy tôi.
Tôi nhìn theo bóng lưng thất thần của anh ta. Khoảnh khắc đó, tôi đã ước, giá mà anh ta vừa bước ra cửa đã bị xe tông chết ngay lập tức.
Hồi còn đi học, tôi đọc tiểu thuyết ngôn tình, thấy nữ chính sảy thai mà vẫn tung tăng vui vẻ, tiếp tục dây dưa yêu hận với nam chính như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi mọi thứ thật sự rơi vào tôi, tôi mới biết, cảm giác ấy… như mất đi nửa mạng sống.
Tôi nằm trên giường bệnh suốt một tuần liền. Không chỉ cơ thể tôi đau đớn, mà trái tim tôi cũng tê dại, lạnh lẽo. Nếu không có Phùng Hân ở bên cạnh, nếu không nhờ cơn hận thù vẫn cháy âm ỉ trong lòng nâng đỡ tôi, có lẽ tôi cũng chẳng còn biết phải làm gì nữa.
Vất vả lắm, tôi mới hồi phục được đôi chút. Nhưng ngay khi vừa gượng dậy, người phụ nữ ngoại tình với Tần Minh Hạo lại tìm đến. Qua tiếp xúc, tôi biết cô ta tên Diệp Khê, cũng hiểu rõ cô ta và chồng tôi đã dây dưa thế nào.
Tôi không trả lời tin nhắn WeChat của cô ta, nên cô ta gọi điện thoại quấy rối. Giọng cô ta vang lên the thé qua loa điện thoại:
“Hạ Nhã Thanh, rốt cuộc cô bị gì vậy? A Hạo sốt cao suốt một tuần rồi, ngày nào cũng gặp ác mộng, ăn gì cũng nôn ra hết.”
Tôi cầm điện thoại, im lặng. Giọng bên kia càng gấp gáp, tức giận:
“Cô nói gì đi chứ? Cô làm cái gì vậy? Cô có biết anh ấy trông tệ đến mức nào không? Cô không lo lắng chút nào sao?”
Tôi khẽ bật cười, giọng khàn đục:
“Ồ… Vậy anh ta chết chưa?”
“Cô… cô mong anh ấy chết như vậy à? Đúng là kiểu vợ cả độc ác, người ta không yêu cô thì đáng chết sao? Cô còn đang mang thai nữa đấy, chẳng lẽ không biết tích đức cho con mình sao?”
“Tụi cô là lũ cặn bã. Chẳng chết yểu thì con tôi ắt sẽ hưởng phúc lớn.”
Tôi cúp máy, lưu lại đoạn ghi âm cuộc gọi. Thật ra, tôi chưa từng có ý định tấn công phụ nữ. Tôi hiểu, phụ nữ sống trên đời này đã đủ khổ. Nhưng tôi cũng hiểu, khi đàn ông ngoại tình, lỗi lớn nhất luôn nằm ở chính người đàn ông đó.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho lũ cặn bã ngang nhiên xúc phạm và làm tổn thương tôi. Cầm thú thì nên đầu thai lại đi.
Trong suốt thời gian dưỡng bệnh, tôi không hề ngồi yên. Trong tay tôi lúc này đã có đủ tin nhắn của Diệp Khê để làm bằng chứng. Trước khi đập phá căn nhà đó, tôi đã lưu lại toàn bộ video từ camera giám sát. Tôi không rõ đây là lần thứ bao nhiêu anh ta phản bội, nhưng ít nhất, tôi đã giữ lại được bằng chứng của một lần.
Tôi cũng kiểm tra toàn bộ tài khoản ngân hàng, các ứng dụng tài chính của Tần Minh Hạo, lưu lại mọi thứ có thể dùng trước tòa. Thật hào phóng, anh ta còn mua cho Diệp Khê một căn hộ. Tôi và Phùng Hân tìm đến khu chung cư nơi cô ta sống, biếu bảo vệ mấy cây thuốc lá để hỏi thời gian cô ta mua nhà. Kết hợp với ngày số tiền lớn rút ra từ tài khoản của anh ta, tôi đã nắm chắc toàn bộ sự thật.
Dưới sự hướng dẫn của luật sư mà bạn bè giới thiệu, tôi cẩn thận thu thập, lưu giữ tất cả chứng cứ.
Đợi đến khi Tần Minh Hạo hồi phục đôi chút, tôi hẹn anh ta ra ngoài cùng luật sư. Anh ta ngả lưng lười biếng trên sofa đối diện, ánh mắt giễu cợt nhìn tôi:
“Hạ Nhã Thanh? Cô giả vờ gì chứ? Không phải chỉ vì tiền thôi sao? Đúng là loại người như cô, lúc nào cũng yêu bản thân hơn tất cả. Ngay cả cha ruột mình cô còn dám cầm dao chém, cô có gì mà không dám làm? Lúc nào cũng là lỗi của người khác, cô thì chẳng bao giờ sai, đúng không? Nhưng cô lấy đứa bé ra để trút giận làm gì? Có chuyện thì tìm tôi mà nói thẳng! Nó cũng là con tôi đấy!”
Anh ta càng nói càng kích động, mặt đỏ gay. Tôi chỉ im lặng nhìn, khóe môi khẽ cong thành nụ cười lạnh. Đợi anh ta tuôn xong tràng dài đầy vẻ đạo đức, tôi từ tốn vỗ tay:
“Đúng là một người cha đầy lòng nhân từ! Một người cha tốt, một người chồng tốt. Một người đàn ông cao thượng, vô tư, hiếm có trên đời. Làm vợ anh đúng là phúc phận của tôi.”
Tôi cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Nhưng tiếc là tôi phúc mỏng, không gánh nổi phước lớn như anh. Đành buông tay sớm, để anh nhanh chóng đi ban phát hạnh phúc cho người phụ nữ khác, không phải tốt hơn sao?”
“Cô… cô…” Anh ta nghẹn lời, gương mặt vặn vẹo, không thốt nên câu nào.
Ly hôn không phải chuyện dễ dàng. Trước tiên là thời gian hòa giải bắt buộc, sau đó, tôi đòi hai phần ba tài sản trong thời kỳ hôn nhân. Tần Minh Hạo ban đầu tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khi nhận ra sẽ mất một phần lớn tài sản, anh ta nổi giận, mắng tôi tham lam, ích kỷ.
Tôi chỉ cười nhạt. Tôi chẳng thiếu gì ngoài thời gian. Tôi đủ kiên nhẫn.
Đầu tiên, cho bọn họ nếm thử “khai vị” cũng được. Tôi gửi video bằng chứng đến một số tài khoản truyền thông địa phương. Diệp Khê từng bị buộc nghỉ học một năm, chưa nhận được bằng tốt nghiệp. Thật tuyệt, cô ta không lấy được bằng, tôi sẽ thấy vui hơn một chút.
Tôi còn đăng mọi chuyện lên các trang confession của trường cô ta. Cô ta dám đến tận nhà khiêu khích tôi, chắc hẳn không sợ mất mặt.
Một đêm nọ, khi tôi đang ngủ mơ màng, điện thoại reo lên. Giọng Tần Minh Hạo vang lên đầy phẫn nộ:
“Hạ Nhã Thanh! Cô có biết Diệp Khê tự sát rồi không?”
“Ồ, chết chưa?”
“Cô… Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi thôi đấy!”
“Ừ, trẻ quá nhỉ. Đáng thương thật. Tìm nhầm một gã đàn ông vô trách nhiệm, không biết lo toan.”
Rơi vào hoàn cảnh này, tôi thấy mình và cô ta đều có mắt nhìn người kém cỏi như nhau. Tôi lẩm bẩm tự giễu, còn anh ta thì lập tức cúp máy.
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ. Sáng hôm sau, vừa mở cửa, tôi thấy mẹ đứng ngay trước mặt. Căn hộ này tôi thuê, chắc Tần Minh Hạo đã nói địa chỉ cho bà.
Tôi không biết phải nói gì. Thật ra, phần lớn thời gian tôi luôn cảm thấy mệt mỏi. Nhưng khi cúi đầu, tôi thấy bà xách theo rất nhiều túi đồ. Bà chẳng nói câu nào, chỉ lặng lẽ xách túi, tự đi vào bếp.
Tôi bỗng thấy sống lưng lạnh buốt. Từ sau khi phá thai, cơ thể tôi thường xuyên đổ mồ hôi lạnh. Mặc kệ tất cả, tôi quay về phòng, nằm dài trên giường.
Tôi ngủ mê man đến mức đầu óc quay cuồng, chỉ tỉnh dậy khi bị mẹ gọi. Bà đã nấu một nồi canh gà hầm, làm cả sườn xào chua ngọt – món tôi thích nhất. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ cúi đầu húp canh. Vị ngọt thanh tự nhiên của gà ta lan trên đầu lưỡi, nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì, cố gắng lắm cũng chỉ ăn hết một bát, người lại mệt mỏi rã rời.
Mẹ đứng dậy thu dọn bát đĩa. Bất ngờ, tôi thấy một giọt nước rơi xuống má mình. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe, ngập tràn nước mắt của bà. Tôi không biết nước mắt ướt đẫm mặt mình lúc này là của bà hay của tôi.
Bà khẽ ôm tôi, giọng run rẩy:
“Con khổ quá rồi, Hạ Nhã Thanh… Con cứng đầu quá, chuyện lớn như vậy mà con không nói với mẹ… Sao con không nói với mẹ chứ! Chịu khổ thế này, nếu cơ thể con xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Tôi nhắm mắt, giọng mệt mỏi:
“Con nói rồi, mẹ có đồng ý không?”
Bà sững người, cơ thể cứng đờ. Tôi không nhìn bà, chỉ tiếp tục nói:
“Mẹ đã tha thứ cho người đàn ông tồi tệ đó rồi, chẳng phải sao? Con không muốn…”
“Không muốn gì?” Bà hỏi, giọng khàn đặc.
“Không muốn sau này chính con phải hối hận. Không muốn một ngày nào đó lại trút giận lên đứa trẻ. Không muốn nó phải sống trong nghi ngờ, oán hận và dằn vặt vì sự tồn tại của chính mình.”
Nói xong, tôi đứng dậy, lê bước về phòng. Tôi cố giữ vững tinh thần, xử lý một số vấn đề với luật sư. Khi tôi ra ngoài, trong bếp vẫn còn những món ăn ấm nóng đang chờ.