Bỏ Lại Quá Khứ - Chương 07
Ba tôi luống cuống bước xuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bước chân lảo đảo, sắc mặt tái mét. Ông vội khoác vai anh Cường, định kéo anh ta ra ngoài trong lặng lẽ.
Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như vậy…
“Im cái miệng lại! Mang tiền ra đây! Chậc chậc… cái đồng hồ kia phải mấy chục vạn chứ chả ít, vậy mà dám đứng trước mặt tôi than nghèo kể khổ, quỳ xuống van xin được hoãn vài ngày. Rồi để vợ con ông ta khóc lóc van nài tôi. Giờ thì sao? Sống trong biệt thự, tiêu tiền như nước?”
Anh Cường chỉ tay vào chiếc đồng hồ đeo nơi cổ tay ba tôi, giọng đầy mỉa mai.
Cái đồng hồ sang trọng ấy – bằng cả gia tài của tôi và mẹ suốt bao năm – giờ lấp lánh trên tay ông ta như một cái tát thẳng vào sự tủi nhục của tôi.
Ông ta đã mua biệt thự cho mẹ con Vương Khánh Chi, trong khi tôi và mẹ sống chật vật trong căn phòng trọ ổ chuột suốt bảy năm.
Cứ mỗi lần viện cớ “bận chạy xe” mà không về nhà, hóa ra là đang hưởng thụ trong chính căn biệt thự kia, cùng gia đình mới.
“Ha ha, anh Cường à, anh nói gì thế… làm gì có chuyện đó…”
Ba tôi cố gắng gượng cười, nhưng nụ cười méo mó chưa kịp trọn vẹn đã bị anh Cường vung tay tát một cú ngang mặt.
“Ba tôi không có nợ nần gì hết! Ông là ai mà dám dựng chuyện?! Tôi với mẹ còn chưa từng thấy ông bao giờ!”
Vương Khánh Chi hét to, mặt đỏ bừng vì giận, chỉ tay về phía anh Cường, ánh mắt đầy hoảng loạn.
“Ơ kìa, Mai Tấn Phong, con gái ông tên là Mai Ngọc Lam cơ mà. Vậy còn con bé này là ai? À… hiểu rồi. Con riêng hả? Cũng lớn phết rồi đấy.”
Anh Cường nói như thể vừa phát hiện ra điều thú vị, không thèm che giấu sự châm biếm.
Đám đông phía dưới bỗng rì rầm. Những bạn học có mặt tại buổi tiệc bắt đầu bàn tán xôn xao:
“Gì cơ? Ba của Vương Khánh Chi là ba của Mai Ngọc Lam á?!”
“Ủa chứ nhà Khánh Chi giàu lắm mà? Sao lại dính đến nợ nần?”
“Mỗi lần nghỉ là thấy Khánh Chi đi du lịch nước ngoài, toàn dùng đồ hiệu… Ai ngờ…”
“Nhà Ngọc Lam thì nghèo rớt mồng tơi, ngày nào cũng thấy ăn bánh bao với dưa muối…”
“Nghe nói mẹ Ngọc Lam đã mất… Vậy thì rốt cuộc ai là người thứ ba?”
“Im đi! Tôi không phải con riêng! Mẹ tôi càng không phải loại người chen ngang phá hoại!”
Vương Khánh Chi không nhịn được nữa, gào lên trong cơn phẫn nộ.
“Mẹ tôi và Mai Tấn Phong là vợ chồng hợp pháp! Có giấy chứng nhận hôn thú đàng hoàng! Mấy người không được ăn nói lung tung! Bảo vệ đâu?!”
Vương Thanh Nhã cũng hét lớn, giọng chua chát và điên loạn không kém.
“Ông Mai à, chẳng lẽ ông làm rể nhà người ta à?”
Anh Cường khịt mũi cười khẩy rồi tiếp tục giọng điệu châm biếm:
“Nhưng nói gì thì nói, nợ vẫn là nợ, có làm rể hay làm rồng thì cũng phải trả đàng hoàng.”
Một tên đàn em đứng bên cạnh bỗng vỗ trán như chợt nhớ ra điều gì:
“Ê anh Cường, em thấy cô này quen lắm… Không phải là ‘Hồng Mẫu Đơn’ ở Bách Lạc Môn sao? Em còn từng gọi cô ấy mấy lần. Nghe đồn hồi đó được đại gia bao, giờ thì gả cho ông Mai à? Uổng thật…”
Cả đám đàn em phá lên cười đầy ẩn ý.
Bách Lạc Môn là một hộp đêm nổi tiếng nhất nhì ở thành phố A – nơi mà ai dính dáng tới cũng hiểu ngầm nhau về “nghề nghiệp” không cần gọi tên.
“Anh nói bậy! Tôi không phải… không phải loại người đó!”
Vương Thanh Nhã nghiến răng ken két, ánh mắt sắc như dao lia về phía đám đàn ông đang cười hả hê.
“Thì ra là cô thật. Không ngờ cô lại chọn gả cho Lão Mai. Một kẻ nghèo hèn vô dụng, lại còn có vợ trước chết vì kiệt sức vì lo trả nợ cho ông ta. Chậc, đời đúng là lắm chuyện bất ngờ.”
Anh Cường tặc lưỡi, vừa nói vừa lắc đầu tiếc rẻ, chẳng thèm kiêng nể.
Ba tôi càng lúc càng khúm núm, nhưng dường như càng nhún nhường thì đám kia càng được đà lấn tới. Họ không có ý định để yên cho ông ta và gia đình mới của ông hưởng trọn bữa tiệc xa hoa này.
Có thể bạn quan tâm
Hai mẹ con Vương Thanh Nhã tức giận đến mức suýt nữa lao lên đánh anh Cường.
Nhưng đám người kia đâu phải loại dễ bắt nạt. Cả nhóm toàn những gã cao to lực lưỡng, vừa nhìn đã biết không phải tay vừa.
Chỉ trong tích tắc hỗn loạn, Vương Thanh Nhã ăn liên tiếp mấy cú tát đến mức xiêu vẹo.
Ba tôi bị đá văng ra một góc, nằm bất động như một con rùa bị lật ngửa.
Chiếc kẹp tóc đắt tiền trên đầu Vương Khánh Chi cũng bị giật phăng, mái tóc xõa rối tung, váy áo xộc xệch – hoàn toàn không còn chút hình ảnh “công chúa sinh nhật” như ban đầu.
Ba người họ ôm nhau trong hoảng loạn, miệng không ngừng cầu xin.
“Tôi… tôi sẽ báo cảnh sát! Đồ du côn… các người là đồ lưu manh!”
Ba tôi vừa ôm bụng, vừa gào lên đầy đau đớn – lần này, ông không giả vờ được nữa.
“Báo công an à? Càng tốt! Để cơ quan chức năng vào cuộc, xem ai đúng ai sai. Nợ thì phải trả, đạo lý đơn giản vậy thôi, ông quên rồi à?”
Anh Cường bình thản lấy ra một tờ giấy cũ – đó là bản cam kết nợ do ba tôi ký từ nhiều năm trước, kèm theo là phán quyết của tòa án đã có hiệu lực từ lâu.
Ba tôi lập tức cứng họng, không phản kháng được gì, chỉ biết cúi gằm mặt, bẽ bàng như một kẻ vừa bị lật tẩy giữa chốn đông người.
Anh Cường nắm thế chủ động, rảo bước rời đi, mặt mũi hả hê, tay xách theo “chiến lợi phẩm” không hề nhỏ – chiếc đồng hồ đắt đỏ trên cổ tay ba tôi, cùng món quà sinh nhật mà Vương Khánh Chi còn chưa kịp mở.
Trước khi rời khỏi, hắn vẫn không quên để lại một câu đe dọa lạnh tanh:
“Sáng mai chuyển đủ vào tài khoản cho tao. Không thì… mày biết hậu quả rồi đấy.”
Bữa tiệc sinh nhật lộng lẫy kỷ niệm tuổi 18 của Vương Khánh Chi, cuối cùng lại kết thúc trong ánh nhìn soi mói và giễu cợt của khách mời.
Đêm hôm ấy, điện thoại tôi đổ chuông.
Tên người gọi: ba.
“Mai Ngọc Lam! Giờ này còn chưa về nhà, con lang thang ở đâu đấy? Ba hỏi con đang làm cái gì vậy hả?”
Bình thường, ông ta gần như chẳng bao giờ gọi điện cho tôi, chứ đừng nói quan tâm. Thế mà giờ lại đóng vai người cha mẫu mực?
Tôi bình thản đáp:
“Con đang ở nhà bạn. Nhà mình bị đám đòi nợ phá nát cả rồi, ở làm sao được nữa. Có chuyện gì không?”
Giọng ông ta hơi khựng lại, sau đó dè chừng hỏi:
“Không… không có gì. À mà… cái hầm cũ trong nhà mình, con có vào đó không?”
Tôi thoáng hiểu. Ông ta đã phát hiện số vàng trong hầm đã biến mất.
“Không ạ. Cái hầm bỏ hoang đó ai mà thèm chui xuống.”
Tôi trả lời nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra.
Ba tôi không dám báo công an.
Bởi vì nếu làm vậy, mọi thứ sẽ phơi bày hết – từ tài sản giấu kín đến chuyện dối trá nhiều năm qua.
Và cái giá đó, chỉ có ông ta là người phải gánh.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, ngày hôm sau đến lớp như thường lệ.