Chỉ Là "Đẻ Thuê" - Chương 38
Nghe cha mẹ nói vậy, Lam Lam không kìm được nước mắt, ôm chặt mẹ mà khóc nức nở.
Nửa tháng sau, cả gia đình họ Thiều thuê hẳn một chuyến xe, túi lớn túi bé, lên đường đến Đài Bắc. Đến nơi, ông Thiều nhờ tài xế tìm khách sạn nhỏ để ở tạm.
Tin Phong biết được chuyện, liền bay đến Đài Bắc. Anh gọi điện cho Lam Lam khi cô đang gật gù trên xe vì mệt mỏi đường dài. Nhìn thấy số máy của sư huynh, cô lập tức nghe máy:
“Alô, sư huynh ạ!”
“Anh nghe nói nhà mình đã lên Đài Bắc rồi hả?”
“Dạ, đúng vậy ạ.”
“Thế nhà mình đang ở đâu?”
“Dạ, khách sạn Tâm Hoa, số 10 đường Tùng Sơn.”
“Anh cũng đang ở Đài Bắc. Một lát nữa anh sẽ qua đó. Mà này, cả nhà chuẩn bị sẵn đi, anh sẽ đưa mọi người về căn hộ cũ của em nhé.”
“Ơ, chẳng phải căn hộ đó anh thuê cho em sao?”
“Không. Anh đã mua lại rồi. Đồ đạc của em vẫn ở đó, anh không nỡ để người khác dọn đi.”
“Cảm ơn anh nhiều ạ!”
Hơn ba mươi phút sau, Tin Phong đã có mặt ở khách sạn Tâm Hoa. Đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn, anh đưa cả nhà về căn hộ quen thuộc. Lam Lam rất ngại vì được Tin Phong chăm sóc chu đáo như vậy.
Về đến nơi, Lam Lam bất ngờ khi căn hộ sạch sẽ không một hạt bụi, như thể luôn có người trông nom mỗi ngày. Cô nhìn Tin Phong ngạc nhiên:
“Sư huynh… tại sao nhà em lại sạch sẽ như vậy, giống như có người chăm sóc thường xuyên ấy?”
“À, anh có nhờ bên công ty quản gia cho người đến dọn mỗi tuần một lần đó. Nên mới được như thế này!”
Ông Thiều nghe vậy liền mỉm cười đầy biết ơn:
“Thay mặt cả gia đình, bác cảm ơn cháu rất nhiều vì tất cả những gì cháu đã làm cho Lam Lam và gia đình bác.”
“Bác đừng khách sáo như vậy ạ! Mà nhà mình có dự định gì chưa ạ?”
“Hai bác định mở một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Có việc làm, cũng đỡ buồn, lại kiếm thêm thu nhập.”
“Ý tưởng rất hay ạ. Cũng không gò bó thời gian. Cháu sẽ cho người tìm địa điểm phù hợp!”
“Ôi, lại làm phiền cháu rồi!”
“Không sao đâu ạ. Hay bác không xem cháu là người thân nữa rồi sao?”. Tin Phong vừa cười vừa hỏi.
“Không có! Không có chuyện đó!”. ông bà cùng cười đáp.
Tại Trịnh gia, bà cụ Trịnh buồn bã ngắm chiếc chuông bạc nhỏ đeo nơi cổ tay. Ông Trịnh Kiên. con trai bà. bước tới, thấy mẹ trầm tư liền lên tiếng:
“Mẹ… có phải mẹ lại đang nhớ đến Lam Nhã không?”
“Nếu nó còn sống… thì năm nay đã 26 tuổi rồi. Ngày mai là sinh nhật của nó. Năm ấy, mẹ tặng nó chiếc chuông bạc này. một trong hai cái của bộ chuông từ thời nhà Đường. Nhìn qua thì đơn giản, nhưng ai hiểu giá trị lịch sử sẽ biết nó quý thế nào.”
“Con đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy dấu vết. Vợ con vì chuyện này cũng suy sụp.”
“Hãy đăng lên báo thêm lần nữa. Bây giờ con bé đã lớn, có thể sẽ đọc được. Hãy đăng thường xuyên, biết đâu một ngày nào đó, nó sẽ tự tìm về. Mất thì phải thấy xác, đằng này lại biệt tăm biệt tích… chắc nó vẫn đang sống đâu đó trong đất nước này thôi!”
Có thể bạn quan tâm
“Con hiểu rồi, thưa mẹ.”
Ông Trịnh Kiên lập tức cho đăng tin tìm kiếm con gái trên tất cả các mặt báo lớn nhỏ.
Ông Thiều đang ngồi uống trà sau bữa trưa, cầm tờ báo đọc thì run bắn tay khi thấy dòng tin:
“Khi đi, trên cổ cháu có đeo một sợi dây chuyền bạc. Trên dây có một chiếc chuông bạc nhỏ…”
Chẳng phải… đó chính là Lam Lam. con gái của ông sao?
“Bà ơi! Mau ra đây xem cái này này!”
Bà Thiều nghe tiếng gọi liền chạy lại. “Có chuyện gì mà ông run dữ vậy?”
“Bà xem đi!”. ông đưa tờ báo.
Khi đọc xong, bà Thiều cũng lặng người, ngồi phịch xuống ghế. Thì ra… Lam Lam chính là thiên kim tiểu thư của một gia đình danh giá. Vậy mà lại bị lưu lạc, sống khổ cực cùng gia đình ông bà. Từ nhỏ đến lớn, cô gái ấy đã phải hy sinh quá nhiều…
Hai ông bà ôm nhau khóc.
Lam Lam vừa cùng Tin Phong đi xem mặt bằng mở cửa hàng tiện lợi trở về, vừa bước vào nhà thì thấy cha mẹ đang ôm nhau khóc.
“Cha, mẹ… có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Hai ông bà nhìn con gái, nước mắt vẫn chưa ngừng. Bà Thiều nghẹn ngào:
“Lam Lam, cha mẹ xin lỗi… vì đã để con sống cực khổ bên cha mẹ!”
“Cha mẹ nói gì vậy? Chúng ta là một gia đình. Vui buồn có nhau mà…”
“Gia đình con đang tìm kiếm con đây!”. bà đưa tờ báo.
Lam Lam cầm tờ báo, vừa đọc tay vừa run. Tờ báo rơi xuống đất. Cô như người mất hồn ngồi thụp xuống ghế. Cô không nghĩ rằng sau hơn hai mươi năm, cha mẹ ruột vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm cô.
Tin Phong bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, như tiếp thêm sức mạnh:
“Lam Lam… để anh đưa em về Trịnh gia nhé!”
Ông bà Thiều nhìn con gái, nhẹ giọng dặn dò:
“Để cho Tin Phong đưa con về đi. Bây giờ cha mẹ thật sự không có mặt mũi nào để đến gặp cha mẹ ruột của con cả. Con đã hi sinh quá nhiều cho nhà họ Thiều rồi. Cha mẹ sẽ đến tạ lỗi với họ sau.”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Lam Lam. “Cha mẹ đừng nói như vậy! Chúng ta là một gia đình. Hi sinh vì người thân là điều tất nhiên thôi mà.”
Nói xong, Tin Phong đưa Lam Lam về nhà họ Trịnh. Hôm nay là chủ nhật, nên Kỳ Văn và Khắc Minh rủ nhau đến nhà Lam Phong họp mặt. Hằng năm, cứ đến ngày sinh nhật của Lam Nhã, cả nhà họ Trịnh đều tổ chức lễ cầu an, cầu mong con gái mình. dù ở đâu. cũng được bình an.
Vì hôm cầu an Kỳ Văn và Khắc Minh không thể đến, hôm nay chủ nhật, họ mới tranh thủ đến thăm. Tin Phong và Lam Lam bước đến chiếc xe Mercedes đang đợi sẵn. Chiếc điện thoại cô cầm trên tay bỗng rơi xuống đất mà cô cũng không để ý. Đến cổng Trịnh gia. một tòa biệt thự tráng lệ ở vùng ngoại ô khu Nội Hồ. Đài Bắc. tài xế xuống xe mở cửa cho Tin Phong, rồi chạy sang bên kia mở cửa cho Lam Lam.
Cô bước xuống, đứng lặng thật lâu nhìn tòa biệt thự thật kỹ. Cô đưa tay lên ấn chuông. Một lúc sau, có người giúp việc bước ra. Cô ấy đứng trong cánh cổng lớn hỏi:
“Thưa tiểu thư! Cô cần gặp ai ạ?”
“Cô vào báo với lão gia… tiểu thư Lam Nhã đã trở về!”