Chỉ Là "Đẻ Thuê" - Chương 41
Nghe tin, cả người Lam Lam run lên vì xúc động. Phải chăng… cô sắp được gặp lại con? Cô đưa tay ôm mặt, vừa khóc vừa cười. nụ cười xen lẫn nước mắt.
Sáng sớm hôm sau, mới hơn sáu giờ, Tin Phong đã có mặt trước cổng nhà. Hai người cùng lên xe chạy thẳng đến sân bay. Vì đi sớm, Lam Lam chưa ăn gì, bụng reo liên tục. Tin Phong liếc nhìn sang, nhíu mày:
“Em đói à? Ngồi đây đợi anh một chút, anh đi mua đồ ăn nhanh.”
Một lúc sau, anh trở lại với hai ổ bánh mì pate và hai chai nước lọc. Cả hai đang ngồi ăn thì trong đại sảnh, một cậu bé nghịch ngợm chạy tung tăng rồi bất ngờ va vào một cô gái trẻ.
Cô gái tóc layer ngang vai, khí chất cao ngạo, đang kéo vali rời khỏi sân bay. Cú va khiến cô loạng choạng và ngã xuống. Cậu bé sợ hãi cúi gằm mặt:
“Cháu xin lỗi cô!”
Cô gái chỉ nhăn mặt vì đau, không trách mắng gì, vẫy tay ra hiệu cho cậu bé đi.
Lam Lam ngồi quan sát, thầm nghĩ: “Cô gái này hay thật, bị va phải mà không la mắng gì.”
Cô gái đứng dậy, khập khiễng vì có vẻ bị trật chân. Lam Lam vội nhắc Tin Phong:
“Sư huynh, anh sang giúp cô ấy đi!”
Tin Phong đi tới, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô gái, cô có cần giúp không?”
“Cảm ơn anh, tôi đau lắm, hình như trật khớp rồi.”
“Vậy cô sang ghế ngồi, tôi nắn lại cho.”
“Cảm ơn anh.”
Lam Lam nhìn cô gái này rất kỹ. xinh đẹp, thần thái sang trọng, trông như tiểu thư nhà quyền quý. Thấy Tin Phong giúp cô ấy, Lam Lam chợt nảy ra ý định kết duyên cho anh. Cô liền đóng vai tiểu muội muội, lên tiếng:
“Sư huynh, giúp cho cô ấy đi!”
Cô gái quay sang, nhíu mày: “Tại sao cô gọi người này là sư huynh?”
“À, chúng tôi là huynh muội đồng môn.”
Tin Phong nhanh chóng nắn lại khớp, rồi dùng một động tác dứt khoát chỉnh lại vị trí khớp chân. Cô gái nhăn nhó một chút rồi thở phào vì bớt đau. Ánh mắt cô bỗng lấp lánh khi nhìn Tin Phong. Người đàn ông vừa lịch lãm, vừa tài giỏi, vừa ga lăng. quả là không dễ gặp.
Chừng mười phút sau, điện thoại cô gái reo:
“Alô, anh cả, em đang ở trong đại sảnh.”
Vài phút sau, một người đàn ông xuất hiện, gọi lớn:
“Thư Thư!”
“Anh cả, em ngồi đây!”
Người đàn ông bước đến ôm lấy em gái mình, ánh mắt đầy yêu thương. Anh nhìn vào gương mặt xinh xắn của cô và hỏi:
“Em chờ anh cả lâu chưa?”
“Mới thôi. Em bị ngã, may mà có hai người này giúp đỡ.”
Người đàn ông nhìn sang thì sững người ngạc nhiên:
“Tổng giám đốc Lã! Xin chào! Hai người đi đâu sớm vậy?”
“Chúng tôi nhận được tin từ sân bay, nên đến chờ đợi xem sao.”
Kỳ Thư nhìn thấy anh trai mình bắt tay với Tin Phong rất thân thiết thì ghé tai hỏi nhỏ:
“Anh cả, hai người thân nhau vậy à?”
Có thể bạn quan tâm
“À, đây là tổng giám đốc của Đỉnh Phong, cũng là ông chủ ngân hàng Á Đông Thịnh Vượng. nơi đang đầu tư cho dự án trung tâm thương mại của Hoàng Long đấy.”
Nghe xong, Kỳ Thư mở tròn mắt ngạc nhiên. Hóa ra vừa nãy cô đã để một nhân vật tầm cỡ như vậy nắn khớp chân cho mình. thật đúng là…
Lúc này, tại khu vực đại sảnh, Khắc Minh. dù công việc bận rộn cỡ nào. cũng phải gác lại để đi đón hai “cục vàng” đã hơn một năm xa cách. Chiếc xe Lincoln đắt đỏ dừng lại, anh bước xuống và đi nhanh vào bên trong.
Ngay khi bước vào, anh thấy những người rất quen thuộc. Theo phép lịch sự, anh dừng lại chào hỏi. Lam Lam nhìn thấy anh thì tỏ rõ vẻ khó chịu, lập tức quay mặt đi chỗ khác. Khắc Minh chỉ chào xã giao rồi đi sang khu vực ghế ngồi khác.
Tiếng loa vang lên thông báo:
“Chúng tôi xin thông báo chuyến bay từ New York về Đài Bắc đã hạ cánh an toàn lúc 8 giờ 12 phút.”
Nửa giờ sau, ông bà cố Lữ cùng Khắc An và Chiêu Dương, dì Thẩm và hai người đàn ông đi phía sau xuất hiện. Khắc An và Chiêu Dương nhìn thấy cha đang dang tay chờ đón mình thì hò reo vui sướng, cả hai chạy băng băng về phía trước, nhào vào lòng cha:
“Cha! Hai cục vàng yêu dấu rất nhớ cha!”
Ba cha con ôm chầm lấy nhau không rời. Lam Lam đứng bên này nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô không thể tin vào tai mình. Khắc An và Chiêu Dương gọi người đàn ông kia là “cha”? Tại sao lại như vậy? Đầu óc cô quay cuồng, choáng váng và đổ gục xuống bất tỉnh.
Tin Phong, Kỳ Văn và Kỳ Thư hoảng hốt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tin Phong nhanh chóng bế cô đưa đến phòng y tế.
“Lam Lam! Em tỉnh lại đi, Lam Lam!”
Tiếng gọi dồn dập của Tin Phong khiến cô dần tỉnh lại, đôi mắt khẽ mở, hai hàng nước mắt chảy dài.
“Em thấy sao rồi? Có chuyện gì vậy?”. Tin Phong lo lắng hỏi.
Một câu đáp trống không, lạnh lùng, khiến người ta giật mình:
“Vẫn chưa chết!”
“Em nói gì anh không hiểu?”
“Chúng ta về đi.”
“Được rồi, để anh đưa em về. Anh sẽ cho người điều tra rõ hai đứa nhỏ.”
Kỳ Văn cũng góp lời, an ủi:
“Tổng giám đốc Lã nói đúng đấy. Bây giờ đã biết tên tuổi và địa chỉ, không lâu nữa em sẽ gặp lại các con thôi.”
“Không cần điều tra nữa… Em đã biết nơi ở của các con rồi. Bây giờ em muốn về nhà nghỉ ngơi. Chuyện này… khoan hãy để gia đình em biết.”
“Ừ, được rồi.”
Sau khi được Tin Phong đưa về nhà họ Trịnh, vì cảm thấy hơi mệt, Lam Lam nằm nghỉ một chút. Đến giờ ăn trưa, ông Trịnh Kiên và Lam Phong đã đến công ty, ở nhà chỉ còn bà cố Trịnh và bà Ngọc Niên.
Lam Lam nằm trầm tư, rồi quay sang hỏi bà nội:
“Bà nội, hình như anh Khắc Minh bị mất trí nhớ, có đúng không?”
Bà cụ Trịnh thở dài:
“Ừ! Cũng còn may… Cách đây hai năm, nó bị tai nạn giao thông và mất đi toàn bộ ký ức. Nếu hôm đó không xảy ra tai nạn, thì nó đã kịp ra sân bay… và giờ có lẽ không còn nữa rồi.”
“Không còn là sao ạ?”
“Chuyến bay thẳng từ sân bay quốc tế Đài Bắc đi New York hôm đó đã gặp nạn, rơi xuống Thái Bình Dương. Toàn bộ hành khách và phi hành đoàn… không một ai sống sót.”
Bà cụ nói xong, gương mặt đượm buồn. Lam Lam nghe mà cả người run lên. Bà lại tiếp lời:
“Cũng may mà nó còn sống. Chứ hai đứa nhỏ mất cả cha lẫn mẹ thì thật tội nghiệp.”