Cô Vợ Câm Của Tổng Tài - Chương 64
Cứ tưởng đây sẽ là màn nhận anh. em cảm động nghẹn lòng, ai ngờ chưa kịp dứt lời thì cơn đau chuyển dạ đã ập tới.
Ninh Hinh đau đến mức siết chặt áo Mộ Viên Bách, đúng là trớ trêu! Sớm không đau, muộn không đau, lại chọn đúng thời điểm này!
Hứa Chí Quân và Mộ Viên Bách luống cuống không biết làm gì. Một người nhanh chóng ôm cô, người còn lại lập tức lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Trời lúc này đã tối, tuyết rơi dày đặc, Hứa Chí Quân không dám lái quá nhanh, chỉ có thể cố gắng giữ an toàn.
“Đau… đau quá rồi!”. Ninh Hinh nắm chặt áo Mộ Viên Bách, miệng không ngừng la hét.
Mộ Viên Bách chẳng biết phải làm sao. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến cô đau đớn như vậy, anh mới nhận ra mọi thứ khủng khiếp hơn anh tưởng.
“Bà xã… cắn đi… sẽ đỡ hơn.”. Mộ Viên Bách thành thật kéo tay áo mình lên, đưa tay ra cho cô.
Ninh Hinh đang trong cơn đau quặn, chẳng quan tâm gì nữa, lập tức cắn mạnh vào tay anh.
Lần này, vì đau quá, cô dùng toàn lực cắn sâu hơn hẳn bình thường. Hứa Chí Quân nhìn qua gương chiếu hậu cũng cảm thấy đau giùm cho anh rể.
Người đàn ông này không đau à? Anh nhìn thôi cũng thấy rát rồi đó.
“Hứa Chí Quân, mau đến bệnh viện đi!”. Mộ Viên Bách gào lên, lúc này anh chẳng còn quan tâm đến thân phận hay thể diện gì nữa, điều duy nhất anh muốn là đưa cô đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.
Chỉ cần thấy cô đau thế này là anh không chịu nổi rồi.
…
Tại bệnh viện.
Ninh Hinh vừa được đưa vào liền lập tức chuyển vào phòng sinh.
Mộ Viên Bách muốn vào theo nhưng bác sĩ không cho phép, anh và Hứa Chí Quân đành đứng bên ngoài chờ.
“Tay cậu…”. Hứa Chí Quân nhìn cánh tay đầy máu và chi chít vết cắn của Mộ Viên Bách, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Không sao đâu, cô ấy hay cắn tôi như vậy mà, chỉ là lần này… đau hơn một chút.”. Mộ Viên Bách nói, nhưng trong lòng lại chỉ mong có thể vào trong cùng cô vượt qua khoảnh khắc đau đớn này.
Đứa nhỏ này thật bướng, sao không ngoan ngoãn ra sớm một chút chứ?
Người nhà lần lượt chạy đến. Mộ phu nhân, Mộ Viên Thiệu và lão phu nhân nghe tin Ninh Hinh sinh liền lập tức tới bệnh viện.
Lục Thiên Tư đang làm ở tầng trên, nghe tin cũng nhanh chóng chạy xuống xem tình hình.
Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn cũng có mặt ngay sau đó. Thư ký Lâm thì đang ngủ, vừa nghe tin đã chưa kịp thay đồ, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy đến.
Mọi người tập hợp còn nhanh hơn cả khi đi đá bóng. Cô đi sinh mà không khí cứ như đi thi đấu vậy.
“Tay cậu bị sao thế?”. Lục Thiên Tư thấy tay Mộ Viên Bách liền hỏi.
“Bị Ninh Hinh cắn.”. Mộ Viên Bách đáp thản nhiên.
“Không phải dự đoán là tuần sau sao? Sao lại sinh sớm thế?”. Mộ Viên Thiệu lo lắng hỏi.
“Hai đứa nhỏ này hồi trước cũng đâu có sinh đúng ngày, toàn ra sớm cả!”. Mộ phu nhân lên tiếng.
“Nó thích thì nó chui ra thôi, anh cản được chắc?”. Bà nói thêm.
Cả đám nghe bà nói xong đều câm nín, không ai thốt nổi lời nào nữa.
Giờ phút này, tất cả đều dồn ánh mắt về phía phòng sinh, chỉ mong Ninh Hinh thuận lợi sinh bảo bảo, mẹ tròn con vuông.
Có thể bạn quan tâm
Bên trong phòng sinh.
Ninh Hinh đang gồng mình cố gắng. Cơn đau làm cô vã mồ hôi, hơi thở dồn dập.
“Hít sâu vào! Dùng sức! Lần nữa!”. Bác sĩ liên tục trấn an.
Ninh Hinh hít thật sâu. Đau đến mức chỉ muốn cắn Mộ Viên Bách thêm vài cái cho hả giận. Nhưng giờ phải tập trung, cô cố dồn hết sức lực còn lại…
Ông trời quả không phụ lòng người…
Oe oe oe—
Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, Ninh Hinh như trút bỏ được gánh nặng, toàn thân rã rời, chỉ muốn ngất đi.
Y tá lập tức đưa đứa bé ra, quấn khăn lại rồi đặt nhẹ nhàng lên người cô.
“Là bé trai! Bé trai đó!”. Y tá vui mừng thông báo.
Ninh Hinh nhìn đứa bé đỏ hỏn trên người mình, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương.
“Y tá… giúp tôi lấy điện thoại với…”. Ninh Hinh thều thào.
Cô y tá thật thà nghe theo, mang điện thoại lại cho cô.
Ninh Hinh cố vuốt tóc, chỉnh lại khuôn mặt rồi nói:
“Nào, chụp cho tôi và con tôi một tấm đi.”
Đi sinh cũng không quên đam mê… chụp hình!
…
Một lát sau, y tá bế đứa bé ra ngoài. Cánh cửa phòng sinh vừa mở, cả dãy hành lang lập tức im bặt.
Nhìn thấy em bé trên tay y tá, Mộ Viên Bách như hóa đá.
“Đã sinh rồi, là bé trai.”. Y tá mỉm cười, nhẹ nhàng thông báo.
“Sinh… sinh xong rồi sao?”. Anh lắp bắp, lập tức bước đến, chăm chú nhìn đứa bé đỏ hỏn trong vòng tay y tá.
“Sinh xong rồi.”
“Đây là con trai của anh.”
“Đây… đây là con trai tôi sao…”
“Tôi… tôi làm ba rồi…”
Cả gia đình tập trung đông đủ trong phòng bệnh. Ninh Hinh nằm nghỉ ngơi trên giường, bên cạnh là cậu bé mũm mĩm, đáng yêu đang nằm ngoan trong chiếc nôi nhỏ.
“Bà xã, em vất vả rồi…”. Mộ Viên Bách cảm động đến mức không thể kiềm chế, anh bật khóc như một đứa trẻ.
“Bà xã… anh vui quá…”. Anh siết chặt tay cô, vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi như mưa.
Nhìn anh khóc lóc như thể lạc mất mẹ, dù mới sinh xong còn chưa hồi sức, Ninh Hinh cũng không nhịn được mà bật cười.
Đây… là Mộ Viên Bách sao?