Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 06
Diệp Uyển giận dữ rời khỏi phòng, quay lại buổi tiệc và vô tình chạm mặt Ôn Viễn đang tay trong tay thân mật với Diệp Tâm.
Cũng đúng thôi, chỉ còn vài ngày nữa là hôn lễ của họ, chắc phải bám nhau như hình với bóng cho người ta thấy thân thiết.
Diệp Uyển nhếch môi cười khinh bỉ.
Thấy cô, Diệp Tâm lập tức tỏ vẻ yếu đuối đáng thương như thường lệ.
Mẹ nó, Diệp Uyển thật sự chỉ muốn lột mặt nạ giả tạo kia ra. Từ nhỏ, cô ta đã ganh đua mọi thứ với Diệp Uyển. từ quần áo, điểm số cho đến… đàn ông. Giờ chắc cô ta hả hê lắm khi cướp được Ôn Viễn?
“Chị Uyển!”
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Với người ngoài, chất giọng của Diệp Tâm rất êm tai, nhưng với Diệp Uyển thì chẳng khác gì bánh trôi mắc nghẹn ở cổ, nuốt mãi không trôi.
“Tiểu Uyển.”. Ôn Viễn mỉm cười gọi cô.
Cả hai người họ sánh bước lại gần. Diệp Tâm tỏ vẻ áy náy nhìn cô, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Chị vẫn còn giận em sao? Em thật sự xin lỗi…”
Diệp Uyển nâng ly rượu, nhấp một ngụm, hờ hững đáp:
“Sao tôi phải giận?”
“Chị Uyển…”
“Diệp Tâm, tôi thấy cô đáng thương. Thiếu thốn, khát khao quá mức. Thôi thì coi như tôi bố thí, cô cứ giữ lấy mà dùng.”
“Diệp Uyển, em quá đáng rồi! Dù sao Diệp Tâm cũng là em gái em.”. Ôn Viễn cau mày lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Uyển bật cười mỉa mai:
“Ai da, cũng biết dùng hai chữ ‘em gái’ cơ đấy! Em gái mà leo lên giường của chồng sắp cưới của chị gái à? Còn anh, biết rõ nó là em gái tôi mà vẫn làm cô ta mang thai?”
“Uyển…”. Ôn Viễn lúng túng, gương mặt đầy xấu hổ.
“Diệp Tâm, mày tưởng cướp được Ôn Viễn khỏi tao là tao sẽ đau khổ à? Nhầm rồi! Diệp Uyển tao không thiếu đàn ông!”
Diệp Tâm tức giận nghiến răng, hai tay siết chặt, nhưng vẫn phải giả vờ nép vào Ôn Viễn.
“Uyển Uyển.”
Một giọng nam trầm vang lên khiến cả ba người đồng loạt ngước nhìn. Sắc mặt Ôn Viễn lập tức tệ đi. người vừa xuất hiện chính là Lục Cảnh Thần.
Hắn nhìn Diệp Uyển với ánh mắt sâu thẳm, còn Ôn Viễn thì sững sờ:
“Diệp Uyển quen với Lục Cảnh Thần?”
Lục Cảnh Thần điềm nhiên như không thấy sự hiện diện của Ôn Viễn và Diệp Tâm, trực tiếp vòng tay ôm eo Diệp Uyển, khẽ trách:
“Cô bé vô tâm! Chúng ta cần nói chuyện.”
Hắn kéo cô đi, nhưng ngay lập tức bị Ôn Viễn chen vào giữ lại. Hành động nắm tay Diệp Uyển khiến Diệp Tâm tái mặt vì ghen tức, nhưng Ôn Viễn chẳng hề bận tâm.
“Lục tiên sinh định đưa Tiểu Uyển đi đâu?”
Lục Cảnh Thần nhếch mép:
“Ôn thiếu gia, tôi nghĩ cậu nên quan tâm đến vợ sắp cưới của mình thì hơn, đừng động vào vợ tôi!”
Dứt lời, hắn không hề khách sáo, vung tay gạt Ôn Viễn sang một bên rồi kéo Diệp Uyển rời đi.
Ôn Viễn ngơ ngác đứng tại chỗ khi nghe chữ “vợ” phát ra từ miệng Lục Cảnh Thần.
Diệp Uyển là vợ Lục Cảnh Thần? Sao có thể?
Lục Cảnh Thần kéo cô ra ngoài, đến chỗ vắng vẻ. Diệp Uyển bực tức gắt lên:
“Anh bị gì vậy? Vô duyên vô cớ kéo tôi ra đây làm gì?”
“Diệp Uyển, em không muốn gả cho tôi sao?”
“Không!”
Có thể bạn quan tâm
“Nhưng tôi lại muốn cưới em.”
“Đồ thần kinh!”
Cô tức giận quát, rồi lại bỗng chốc hạ giọng châm chọc:
“Lục Cảnh Thần, tôi biết anh không phục vì bị tôi lấy đi lần đầu. Vậy đi, anh cứ coi như ‘ăn lại’ tôi một lần, sau đó hai bên không ai nợ ai!”
Diệp Uyển dõng dạc nói ra câu đó, Lục Cảnh Thần cau mày, sắc mặt tối sầm. Ý tưởng hoang đường đến vậy mà cô cũng nghĩ ra?
Khóe môi mỏng của hắn giật nhẹ, giọng trầm xuống:
“Uyển Uyển, em thà như thế để chấm dứt, chứ nhất quyết không chịu gả cho tôi?”
“Đúng!”
Lục Cảnh Thần bật cười, nụ cười đầy trào phúng. Diệp Uyển thấy hắn không nói gì, tưởng hắn đã đồng ý, thì vui vẻ vỗ vai hắn:
“Vậy anh chọn thời gian, địa điểm rồi báo tôi!”
Nói rồi, cô sang chảnh xoay người bỏ đi. Lục Cảnh Thần vẫn đứng yên tại chỗ, vài phút sau mới móc điện thoại ra gọi cho ai đó.
“A lô, lại muốn mở tiệc nữa hả?”. Đầu dây bên kia là Hạo thiếu gia.
“Hạo, chỗ cậu còn thuốc không?”
“Thuốc gì?”
“Thuốc hỗ trợ…”. Hắn đáp hờ hững.
“Thuốc hỗ trợ? Tôi còn… nhưng mà Cảnh Thần, cậu hỏi làm gì? Bắt đầu sa ngã rồi à?”
“Tôi lấy bốn lọ!”
“Bốn lọ?!”. Bên kia ho sặc sụa, hét lớn.. “Lục Cảnh Thần! Cậu đang nói cái quái gì vậy? Đó là thuốc, đâu phải nước suối mà cậu đòi bốn lọ một lúc?”
Lại thêm vài tiếng loảng xoảng như ai đó đánh rơi dụng cụ dưới đất.
Lục Cảnh Thần nhíu mày, xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt nói:
“Đúng, bốn lọ. Mai mang qua biệt thự cho tôi!”
Dứt lời, hắn dứt khoát cúp máy, không cho đối phương cơ hội phản ứng. Sau đó, Lục Cảnh Thần chậm rãi quay về buổi tiệc.
Dáng người cao lớn thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười lạnh, gương mặt toát lên vẻ ranh mãnh.
Diệp Uyển! Em muốn dùng cách đó để kết thúc? Chỉ e… sẽ chẳng dễ dàng đến vậy. Để xem lần này em còn chạy đi đâu được.
Ở một nơi khác, có người đang gào lên oán thán. Thật sự, chỉ có Hạo thiếu gia mới chịu nổi tính khí thất thường của Lục đại thiếu gia này.
Buổi tiệc dần đi vào trọng điểm. Ông nội Diệp bước lên bục phát biểu, nói lời cảm ơn, rồi bất ngờ nhắc đến chuyện kết hôn của cô, khiến không khí xôn xao hẳn lên.
Diệp Uyển ngồi dưới chỉ biết ngán ngẩm thở dài, lơ đãng nhấp ngụm rượu vang đỏ.
Ngồi bên cạnh, ba cô. Diệp Chí Nguyên. liếc sang với ánh mắt lạnh lẽo, giọng trầm thấp đầy uy hiếp:
“Diệp Uyển, mày định kết hôn với ai? Ôn Viễn là của em gái mày, đừng có làm chuyện bậy bạ!”
Cô chẳng buồn đáp, trong lòng thầm cười nhạt. Ông ta tưởng cô khao khát đến mức tranh giành sao?
Diệp Uyển hờ hững đảo mắt nhìn sang chỗ Ôn Viễn và Diệp Tâm. vừa khéo hai người họ cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Cô nhếch môi cười khẩy, tay khẽ lắc ly rượu trong tay, rồi nghiêng đầu, lười biếng đáp lời ông ta:
“Ba à, theo con biết thì trên đời này đàn ông không chỉ có một mình Ôn Viễn. Hơn nữa, con không có đói khát như em gái Diệp Tâm đâu.”
“Mày…”