Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 15
“Chỉ cần em trả lại đầy đủ, anh sẽ lập tức thưa chuyện với hai bên để hủy hôn.”
Lục Cảnh Thần thản nhiên tuyên bố, nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích.
Diệp Uyển siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. Một lúc sau, cô gằn giọng:
“Anh là người ‘trao’ ra. Giờ muốn đòi lại? Vậy đi mà… tìm lại trong nhà vệ sinh, tôi ‘trả’ hết rồi.”
Hắn nhếch môi:
“Uyển, lúc anh trao ra, em đâu phản đối. Ngược lại còn rất… đón nhận.”
“Anh! Im miệng ngay.”
Cô xấu hổ nhào lên bịt miệng hắn, mặt đỏ bừng.
“Anh còn nói nữa, tôi… bóp cổ anh!”
Hắn vẫn cười, tay vòng lấy eo cô, bàn tay còn lại nhẹ nhàng kéo tay cô xuống.
“Uyển Uyển, em muốn hủy hôn, anh đồng ý. Nhưng điều kiện là phải trả lại hết những gì thuộc về anh.”
Diệp Uyển hất tay hắn ra, ngồi dậy, đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi hắng giọng:
“Được rồi! Tính ra tiền đi. Một… ‘đơn vị’ bao nhiêu, tôi chuyển khoản.”
Hắn bật cười:
“Bé à, Lục gia không thiếu tiền. Cái anh cần… là con cháu cơ mà.”
“Anh… anh vô lý vừa thôi! Tôi mà nổi điên thì đừng trách.”
Lục Cảnh Thần cười khẽ, giọng nhẹ hơn:
“Em không trả?”
“Không!”
“Vậy thì ngoan ngoãn gả cho anh đi.”
Nói xong, hắn bất ngờ kéo cô lại. Cú kéo khiến Diệp Uyển chao đảo ngã vào người hắn.
Trong chớp mắt, cô bị hắn giữ chặt.
“Lục… anh đang làm gì?”
“Thì nó tỉnh dậy rồi. Uyển Uyển, giúp anh ‘dỗ’ nó ngủ đi…”
“Trời đất! Lúc nãy còn yếu, giờ lại… Anh là chó à? Còn dám cắn tôi?!”
“Ẳng ẳng, gâu gâu.”
“…”
Diệp Uyển ngẩn người. Trời ạ, hắn thật sự… hoá thành chó rồi?
“Uyển, đêm nay anh sẽ làm chú chó ngoan của em.”
Có thể bạn quan tâm
“…”
Cô chẳng còn sức đâu mà đấu khẩu với hắn nữa. Thở dài một hơi, Diệp Uyển nhắm mắt mặc kệ.
Sáng hôm sau.
Diệp Uyển tỉnh dậy, cả người mỏi nhừ. Cô uể oải lê từng bước xuống lầu. Không khí hôm nay vắng vẻ hơn mọi khi.
Vừa đến bếp, cô thấy Lục Cảnh Thần đang ngồi uống trà cùng ông nội Diệp. Cô rón rén đi vào bếp, nơi chỉ còn dì Bắc đang loay hoay chuẩn bị điểm tâm.
Thấy cô, dì mỉm cười:
“Tiểu Uyển! Con dậy rồi à? Dì chuẩn bị bữa sáng cho con nhé?”
“Dạ thôi, chút nữa con ăn cũng được.”
Cô ngó quanh rồi hỏi:
“Dì Bắc, ba con và mọi người đâu rồi ạ?”
Diệp Uyển vừa uống ngụm nước vừa sực nhớ ra điều gì, liền cất giọng hỏi. Dì Bắc thoáng sững người, rồi chậm rãi đáp:
“Ông bà Lục sau khi dùng bữa sáng, ngồi trò chuyện với ông con một lúc đã rời đi rồi.”
“Dạ, còn ba con thì… hôm nay là hôn lễ của cậu Ôn Viễn và cô Diệp Tâm.”
Lúc này Diệp Uyển mới nhớ ra, hôn lễ ấy sẽ tổ chức lúc 4h30 chiều tại nhà hàng. Cô đoán không sai, chắc chắn ba cô đã cho người làm đi theo lo liệu mọi việc.
“Uyển Uyển, ba con có dặn… con cố gắng khuyên lão gia để chiều cùng đến dự buổi lễ.”
Diệp Uyển bật cười, khóe môi hơi cong:
“Dạ được. Dù sao cũng là người nhà, dĩ nhiên phải tham dự.”
Đôi mắt cô ánh lên tia sắc sảo như đang ấp ủ điều gì đó. Nói xong, cô xoay người rời đi. Dì Bắc tủm tỉm cười, vừa lúc đó lại vô tình liếc thấy vài dấu vết xanh tím mờ nhạt bên cổ cô.
“Tiểu Uyển! Dậy rồi hả cháu?”
Cô rủ rỉ đáp, chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi xuống cạnh ông nội. Ông vừa nhìn thấy nét mặt nhợt nhạt của cô liền lo lắng:
“Tiểu Uyển không khỏe chỗ nào à? Sao sắc mặt lại kém thế?”
Cô không đáp, chỉ liếc Lục Cảnh Thần một cái. Hắn thì vẫn bình thản nhấp trà như không liên quan gì.
“Cháu bị… bóng đè thôi ạ.”
“Hử? Bóng đè? Nhà chúng ta thì làm gì có mấy chuyện đó? Nói vậy người ngoài nghe lại tưởng…”
“Lão Diệp, cái bóng này… nặng tới 75 cân đấy!”
Phụt—khụ khụ.