Tổng Tài Bạc Tình Và Hành Trình Cầu Hôn Vợ Cũ - Chương 59
Phu nhân bị bắt rồi mà không ai biết sao?”
Một trong số vệ sĩ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cố gắng phân bua: “Chúng tôi vẫn đứng ở đây từ nãy, không thấy ai khả nghi cả... à mà...”
Đột nhiên, một vệ sĩ trẻ tái mặt khi nhớ lại có một người phụ nữ kéo vali lớn vừa rời khỏi nhà vệ sinh, giả vờ như khách du lịch.
Trương Nhã Tịnh lập tức nghi ngờ, tức giận mắng: “Các người đúng là vô dụng! Mau kiểm tra camera an ninh ngay!”
Quả nhiên, khi xem lại, họ thấy rõ Chu Huệ Di đã giả làm du khách, lợi dụng sơ hở để bắt cóc Cố Hạ Phi mang đi ngay trước mắt tất cả.
Cùng lúc đó, tại Diệp Thị, Diệp Ảnh Quân đang trong cuộc họp. Nhưng suốt từ đầu giờ đến giờ, lòng anh cứ thấp thỏm không yên, linh cảm như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra...
Diệp Ảnh Quân cứ không thể tập trung nghe nhân viên thuyết trình, vì trong lòng anh luôn nôn nao, có cảm giác rất khó chịu. Anh linh cảm ở nhà đang có chuyện, hoặc có thể Cố Hạ Phi đang gặp nguy hiểm.
Đúng như anh lo sợ, trợ lý của anh nhận được cuộc gọi từ Trương Nhã Tịnh báo rằng Cố Hạ Phi bị bắt cóc. Cậu ta hốt hoảng lao vào phòng họp, vừa thở dốc vừa hét lớn: “Diệp Tổng, có chuyện rồi!”
Thấy trợ lý hấp tấp, Diệp Ảnh Quân liền cau mày quát: “Có chuyện gì mà cậu hốt hoảng như vậy? Mau nói đi!”
Cậu trợ lý vừa thở vừa lắp bắp: “Phu nhân... phu nhân bị...”
Nghe đến từ “phu nhân”, Diệp Ảnh Quân càng nóng ruột, tức giận quát lớn: “Cậu nói rõ ra đi! Hạ Phi bị làm sao?”
Lúc này trợ lý mới trấn tĩnh lại, nghiêm giọng nói: “Phu nhân bị bắt cóc rồi ạ.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Diệp Ảnh Quân tái hẳn. Anh như chết lặng. Khi trợ lý xác nhận thông tin là từ cuộc gọi của Trương Nhã Tịnh, anh lập tức vội vã đứng dậy định rời đi. Nhưng đúng lúc đó, một số điện thoại lạ liên tục gọi đến.
Anh không để tâm, lập tức từ chối cuộc gọi. Nhưng cuộc gọi cứ tiếp tục đến, một lần, hai lần, đến cuộc thứ năm, anh vẫn kiên quyết không nghe. Mãi đến khi một tin nhắn gửi đến, anh mới giật mình.
Người gửi tin nhắn là Chu Huệ Di. Nội dung tin nhắn nói rằng cô ta đang giữ Cố Hạ Phi và yêu cầu anh nghe điện thoại nếu muốn cô an toàn.
Cuộc gọi thứ sáu vang lên, lần này anh không thể phớt lờ nữa, liền bấm nghe. Vừa nghe giọng Chu Huệ Di, anh giận dữ quát lớn: “Là cô?”
Giọng cười đắc ý vang lên từ đầu dây bên kia: “Haha, đúng vậy. Là em đây. Quân, anh còn nhớ em không?”
Cơn giận bốc lên khiến anh phải dừng xe lại bên lề đường. Anh gằn giọng: “Cô mau thả Hạ Phi ra! Chuyện này là giữa tôi và cô, không liên quan đến cô ấy!”
Chu Huệ Di nghe vậy thì cười lạnh, giọng đầy châm biếm: “Em ấy? Nghe mà ngọt lịm cả tim. Nếu anh muốn gặp tôi thì hãy đến một mình. Địa điểm... là chỗ cũ mà ba người chúng ta từng gặp mặt.”
Nghe xong, anh lập tức hỏi lại địa điểm cụ thể, nhưng cô ta không trả lời rõ ràng, chỉ nói úp mở rồi nhanh chóng cúp máy. Anh sững người vài giây, cố gắng nhớ lại những lời cô ta nói. “Nơi ba người từng gặp mặt...”. sau một lúc suy nghĩ, anh liền hiểu ra và vội vã lên đường.
Có thể bạn quan tâm
Trên đường đi, anh chỉ mong mình đoán đúng, và Cố Hạ Phi cùng đứa bé sẽ bình an vô sự. Trước khi rời đi, anh cũng kịp nhắn tin thông báo cho ba mẹ, ông Edward và cả Jayson.
Ở nhà, khi biết tin Cố Hạ Phi bị bắt cóc, ông Edward sửng sốt đến chết lặng. Vì cô từng dặn trước nên ông lập tức ra lệnh cho vệ sĩ kiểm tra camera an ninh từ khu mua sắm đến các tuyến đường xung quanh.
Diệp Ảnh Quân cuối cùng cũng đến được địa điểm anh cho là nơi Chu Huệ Di nhắc đến. ngôi trường cũ của cả ba người. Chính nơi này năm xưa anh đã nhầm lẫn về người con gái cứu mình.
Ngôi trường giờ đây vắng vẻ vì đang trong kỳ nghỉ hè. Anh đứng trước cánh cổng đã hoen rỉ, cau mày nhìn vào bên trong rồi nhanh chóng đỗ xe, lặng lẽ bước vào theo con đường cũ mà năm xưa từng dùng để trốn tiết.
Dù khi ấy anh là một học sinh giỏi, nghiêm túc, nhưng cũng từng nghịch ngợm như bao người. Anh lặng lẽ bước lên cầu thang, tim đập mạnh từng nhịp vì hồi hộp và lo lắng không biết có tìm được Cố Hạ Phi hay không.
Cuối cùng, anh đứng trước lớp học cũ, nơi mà ngày xưa cả ba từng học cùng nhau. Từ bên trong, anh đã nghe thấy giọng Chu Huệ Di đang gào lên, mắng nhiếc Hạ Phi.
Diệp Ảnh Quân lo lắng cho cô nên nhanh chóng chạy đến. Cảnh tượng trước mắt khiến anh đau nhói: Cố Hạ Phi bị trói hai tay treo lên, gương mặt sưng đỏ vì bị đánh. Bên cạnh còn có những tên đàn ông đang cười nhạo. đám người mà Chu Huệ Di đã thuê.
Chu Huệ Di ngồi trên bàn học, cười khẩy đầy thích thú. Khi thấy Diệp Ảnh Quân bước vào, cô ta lập tức đứng dậy, đưa tay định tát vào mặt Cố Hạ Phi. Anh quát lớn: “Chu Huệ Di! Cô dừng tay lại ngay!”
Nghe thấy giọng anh, Chu Huệ Di quay người lại, cười vang một cách điên cuồng: “Ồ, anh đến rồi à? Lâu rồi không gặp.”
Diệp Ảnh Quân ánh mắt sắc lạnh, nhìn sang Cố Hạ Phi đang bất tỉnh, rồi quay lại nhìn cô ta: “Thả em ấy ra! Đây là chuyện giữa tôi và cô, đừng lôi em ấy vào.”
Chu Huệ Di bật cười khinh bỉ: “Anh bây giờ xưng hô dịu dàng với nó rồi à? Anh không phải từng rất ghét nó sao?”
Nói xong, cô ta nắm lấy tóc Cố Hạ Phi, ngẩng mặt cô dậy rồi kề dao vào cổ, ánh mắt rực lên sự điên dại: “Tại nó mà chúng ta phải chia ly! Giờ chỉ cần tôi giết nó... thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi!”
Lưỡi dao lạnh lẽo áp sát cổ Cố Hạ Phi. Diệp Ảnh Quân hoảng hốt lao tới, nhưng bị nhóm người của Chu Huệ Di ngăn lại. Một mình anh chống lại bọn chúng, cố gắng đến cùng để tiến đến gần cô.
Dù có sức, nhưng anh cũng không thể đánh lại hết số đông, đặc biệt khi bị đánh lén. Cuối cùng anh bị khống chế, quật ngã xuống đất. Chu Huệ Di bước đến, cúi người nhìn anh bằng ánh mắt tiếc nuối nhưng đầy thèm khát: “Anh đừng cố nữa... Chúng ta rồi sẽ ở bên nhau thôi.”
Diệp Ảnh Quân ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt phẫn nộ: “Cho dù em ấy có chết... tôi cũng không bao giờ ở bên một người như cô.”
Lời anh như đòn chí mạng. Chu Huệ Di tái mặt, ánh mắt trở nên độc ác. Cô ta lạnh giọng ra lệnh cho đám đàn em tiếp tục đánh anh.
Đúng lúc đó, Cố Hạ Phi tỉnh lại. Thấy Diệp Ảnh Quân bị hành hung, cô hoảng loạn hét lên: “Dừng lại! Các người đang làm gì vậy? Đừng đánh nữa!”
Chu Huệ Di quay lại, mặt đầy sát khí.



