Tự Cứu Chính Mình - Chương 1
Mười tám năm trong một gia đình bốn người, nhưng Triệu Tâm Nhiên chỉ có một chỗ ngủ duy nhất: chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt ngoài ban công.
Cô luôn tin rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết nhẫn nhịn thì một ngày nào đó tình thân sẽ mỉm cười với mình. Cô tin sự hi sinh của mình sẽ được nhìn nhận, tin rằng chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi, gia đình cũng sẽ mở rộng vòng tay như cách họ đã làm với chị gái và em trai.
Nhưng vào ngày họ chuyển sang căn hộ bốn phòng rộng rãi, niềm tin cuối cùng của cô sụp đổ. Trong khi mỗi người đều hân hoan nhận phần hạnh phúc của mình, căn phòng duy nhất còn lại… vẫn không thuộc về cô.
Bị đẩy ra khỏi bữa tiệc tân gia như một kẻ dư thừa, bị mắng nhiếc giữa chốn đông người, bị xem như gánh nặng ngay cả khi đạt thành tích cao nhất — Tâm Nhiên hiểu rằng tình thân không phải thứ có thể cầu xin.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, một gia đình xa lạ lại dang tay che chở. Từ chiếc ban công lạnh buốt đến vòng tay ấm áp của người khác, từ đứa trẻ bị bỏ rơi trở thành thủ khoa toàn tỉnh và giảng viên trẻ tuổi nhất, hành trình “tái sinh” của Tâm Nhiên bắt đầu từ một quyết định duy nhất: tự cứu lấy chính mình.
Nhưng khi quá khứ quay trở lại, tìm cách bám víu và xin cô một chút “ơn huệ”, cô sẽ lựa chọn thế nào? Một lần nữa tha thứ? Hay khép lại mọi cánh cửa đã từng làm mình tổn thương?
*****
Tôi có một chị gái và một em trai. Ba mẹ ở phòng ngủ chính, chị và em trai ở hai phòng phụ, còn tôi suốt mười tám năm chỉ biết đến chiếc giường gỗ đơn đặt ngoài ban công.
Chuyện đó cứ tiếp diễn mãi cho đến khi ba mẹ quyết định đổi căn hộ ba phòng nhỏ thành căn hộ bốn phòng rộng rãi hơn. Khi nghe tin, tôi đã xúc động đến mức khóc không biết bao nhiêu lần.
Sau buổi lễ tân gia náo nhiệt, cả nhà bắt đầu phân phòng.
Phòng ngủ chính hướng Nam đương nhiên thuộc về ba mẹ. Chị tôi lập tức chọn phòng sát bên. Em trai vừa than phiền chị chỉ biết kính già chứ chẳng thương trẻ, vừa cười sung sướng ôm hết đồ đạc chạy vào căn phòng phía Bắc.
Tôi ôm số hành lý ít ỏi của mình, bước về phía căn phòng duy nhất còn lại, lòng tràn đầy hy vọng. Nhưng chưa kịp chạm tới cửa, em trai đã gọi giật tôi lại.
“Chị hai, chị đi nhầm rồi. Phòng của chị là bên kia kìa.”
Tôi quay đầu theo hướng nó nhìn. Chiếc giường gỗ đơn quen thuộc. Vị trí ấy… vẫn là ngoài ban công.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới thật sự hiểu. Không phải vì nhà quá nhỏ, mà vì vị trí của tôi trong lòng họ mới là điều quá bé.
Trong khi tôi còn đứng sững ở đó, ba mẹ cùng chị và em trai đã bày biện xong mọi thứ trong căn phòng cuối cùng.
“Phòng chơi game mà tao chờ muốn khản cổ, cuối cùng cũng thành hiện thực rồi!” Em trai hí hửng xoay mấy vòng như trẻ con được quà.
“Dù chỉ có một ô tủ, nhưng ít nhất mỹ phẩm của tao cũng có chỗ đặt rồi.” Chị gái chỉnh lại gương trang điểm, tỏ vẻ hài lòng tạm thời.
Mẹ khẽ kéo tay ba, vừa cười vừa thúc: “Lão Triệu, ngồi thử ghế làm việc của ông đi. Tôi dành cả tháng lương mới mua cái ghế công thái học này đó.”
Ba để mẹ lôi kéo ngồi xuống, đôi mắt ông bất giác hoe đỏ.
“Cuối cùng tôi cũng không phải làm việc trên bàn ăn nữa rồi. Cảm ơn bà, vợ ơi.”
Chị và em trai cũng quay lại, đồng thanh đầy phấn khởi: “Cảm ơn mẹ, tụi con yêu mẹ chết mất!”
Tôi đứng bên ngoài, nhìn cảnh bốn người họ quây quần trong niềm vui mới mà ngẩn ngơ không thốt được lời. Nước mắt cứ thế rơi xuống, thấm loang trên nền gạch trắng.
Từ khi tám tuổi được ba mẹ đón về từ nhà dì, ban công đã trở thành chỗ ngủ của tôi, kéo dài đến tận mười năm. Tôi từng mơ đến ngày chuyển vào căn hộ bốn phòng để có một góc nhỏ thật sự thuộc về mình. Vậy mà đến lúc ước mơ thành hiện thực, vẫn chẳng có căn phòng nào dành cho tôi.
Một tiếng sau, khi cả nhà chơi đã chán, họ bước ra và cuối cùng mới nhìn thấy tôi đang đứng đó, hai mắt đỏ hoe.
Em trai mặt dày tiến tới, chọc tay vào tay tôi như trêu đùa: “Chị hai sao thế? Đừng nói là vui quá dọn nhà mới nên ngốc luôn rồi nha?”
Câu nói ấy khiến chị tôi phì cười, nhưng chạm phải ánh mắt tôi liền vội nín lại. Chị ta vờ rộng rãi bước đến gần.
“Nếu em thực sự không muốn ngủ ngoài ban công, chị đổi với em cũng được.”
Lời đó còn chưa kịp chạm đến tai tôi thì ba mẹ đã lập tức phản đối.
Có thể bạn quan tâm
“Không được. Con sắp thi cao học rồi. Ngủ nghỉ không đủ thì sao học hành cho nổi.”
Tim tôi như có gì đó rơi xuống. Thì ra ba mẹ rất rõ ngủ ngoài ban công sẽ không thể nghỉ ngơi tốt.
Tôi không kìm được, thấp giọng nói: “Nhưng con cũng sắp thi đại học mà…”
Tưởng đâu lời này sẽ khiến họ suy nghĩ một chút. Nhưng sắc mặt cả hai vẫn bình thản.
“Con ngủ ở đó mười năm rồi, quen rồi. Nhưng chị con thì khác.”
Ba nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị như đang dạy dỗ đứa trẻ không biết điều.
“Nó ngủ rất nhạy, chẳng lẽ con không biết?”
Mẹ cũng lên tiếng trách: “Đứa nhỏ này, chuyện gì cũng so đo. Thật chẳng hiểu chuyện gì cả!”
Nước mắt tôi lại rơi thêm lần nữa.
Tôi không hiểu chuyện?
Phải hiểu đến mức nào mới được coi là đủ đây?
Trong nhà có ba người con, tôi cũng đâu phải chị cả, thế mà chuyện nhà lúc nào cũng chỉ mình tôi gánh. Ngay cả năm thi vào cấp ba, ngày nào tôi cũng học đến nửa đêm, vẫn phải tranh thủ rửa bát, giặt đồ, lau nhà.
Khi đề nghị của chị tôi bị ba mẹ bác bỏ, cả nhà lại đồng loạt nhìn sang em trai. Nó lập tức la oai oái.
“Nếu bắt tôi ngủ ngoài ban công, tôi cho cả nhà mất ngủ nguyên đêm luôn đấy!”
Mẹ thở dài bất lực nhưng lại đầy cưng chiều xoa đầu nó.
“Cục cưng cứ yên tâm, có bắt ai ngủ ngoài ban công cũng không đến lượt con.”
Nghe được câu đó, em trai đắc ý hất cằm: “Vậy thì được. Tha cho mọi người một lần. Tạm thời chưa méc ông bà nội.”
Tôi vẫn đứng yên, cố chấp từ chối dọn ra ban công. Không khí lập tức đặc quánh lại, nặng nề đến nghẹt thở.
Giữa khoảng im lặng ấy, ý nghĩ bỏ đi lại trỗi dậy trong đầu, lặp đi lặp lại, nhưng cuối cùng tôi vẫn mạnh mẽ ép mình nuốt xuống.
Tám năm sống nhờ nhà người khác khiến khao khát có một mái nhà đúng nghĩa trong tôi trở nên dữ dội hơn bất kỳ ai. Nhưng cái gia đình mà tôi vẫn cố tin là chỗ dựa ấy, chưa từng thật sự che chở hay yêu thương tôi như tôi tưởng.
Dù vậy, đây vẫn là nhà tôi. Không phải mái hiên lạ lẫm nào, cũng không phải nơi tôi phải co ro sống như kẻ xin ở nhờ.
Tôi cố nuốt xuống nỗi tủi thân đang trào lên, bình tĩnh thử thương lượng thêm một lần.
“Không phải vẫn còn một phòng sao? Có thể cho con ở tạm một thời gian…”
“Không được!” Bốn người đồng thanh buông ra lời từ chối, dứt khoát đến mức không cho tôi bất kỳ đường lui nào.
Khoảnh khắc ấy, tia hy vọng về tình thân trong tôi vụt tắt hoàn toàn.
Mắt nóng bừng, tôi đẩy đổ tháp ly Coca mà mình đã tỉ mỉ xếp suốt cả buổi chiều. Âm thanh vỡ nát lan khắp nền gạch, giống như trái tim tôi rơi xuống tận đáy.
“Đã như vậy…


