Chỉ Là "Đẻ Thuê" - Chương 15
Đúng là nốt ruồi son ấy.
Là cô! Lam Lam! Không sai được nữa.
Khắc Minh đứng lặng, lòng như bị ai xé toạc.
Tay anh vẫn run, tim đập rối loạn.
Nhưng Lam Lam bây giờ… không còn là cô gái nghèo khổ năm xưa nữa.
Cô không còn là người mà anh từng lạnh nhạt, từng tổn thương.
Lam Lam hôm nay — xinh đẹp, sang trọng, rực rỡ như một ngôi sao giữa đám đông.
Là người trong mộng của biết bao người đàn ông có mặt ở đây.
Anh cay đắng nghĩ đến quá khứ — những đêm say đắm, những lần thân mật triền miên, để rồi họ có được hai đứa con đáng yêu.
Nhưng giờ đây, chỉ còn mình anh với nỗi cô đơn, là cha đơn thân, là người tự tay vạch ra bi kịch cho chính mình.
Kỳ Văn từ khi Lam Lam bước vào, cứ quanh quẩn bên cô như sợ bị ai đó “cướp” mất.
Anh ân cần chăm sóc, từng cái nhìn, từng cử chỉ đều mang theo sự trìu mến và bảo vệ.
Khắc Minh đứng trong góc tối, nhìn thấy tất cả.
Mặt anh đanh lại, ánh mắt tối sầm như mực in.
Anh nghiến răng, lòng đầy ghen tức:
*Kỳ Văn… xem ra cậu chán sống rồi.
Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu cũng dám để mắt tới?
Tôi sẽ không để cậu dễ dàng cướp cô ấy đi đâu.*
Ánh mắt anh hướng về Lam Lam, đầy phẫn nộ lẫn đau đớn:
*Còn cô, người phụ nữ bạc tình kia! Không nhớ đến hai đứa con nhỏ đang chờ mẹ ở nhà sao?
Ăn mặc lộng lẫy, để đám đàn ông ở đây rớt cả ánh nhìn, cô có còn chút lương tâm nào không!*
Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, cố kiềm chế cơn giận đang trào lên trong lồng ngực.
Lam Lam hoàn toàn không biết có một người đang quan sát mình đầy giận dữ.
Cô cảm thấy hơi khó chịu trong người, nên bước ra khỏi sảnh tiệc, hướng về phía nhà vệ sinh.
Thấy cô rời đi, Kỳ Văn vội hỏi:
“Lam Lam, em đi đâu vậy?”
“À, tôi đi vệ sinh một chút.”
“Vậy để tôi đưa em đi!”
“Không cần đâu. Anh cứ tiếp tục xã giao với mọi người. Tôi đi rồi quay lại ngay.”
“Vậy cũng được. Em đi cẩn thận.”
Kỳ Văn đi chào xã giao với mấy thương nhân.
Còn Lam Lam rẽ về hướng nhà vệ sinh.
Có thể bạn quan tâm
Khi cô đẩy cửa bước ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi, thì bất ngờ có một người đàn ông cao lớn, ăn mặc chỉnh tề, đứng chắn ngay trước mặt.
Cô dịch người sang trái, anh ta cũng dịch sang trái.
Cô bước qua phải, anh ta cũng theo ngay.
Lam Lam nhíu mày nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Xin lỗi tiên sinh, mong anh nhường đường cho tôi đi qua một chút.”
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ, khó chịu và bỡn cợt.
Hắn hạ giọng:
“Cô tên là Lam Lam đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cô Lam Lam, đêm nay cô có thể… dành cho tôi được không? Giá bao nhiêu cũng được.
Biệt thự, xe hơi, hay cả bộ trang sức kim cương — chỉ cần cô nói, tôi sẽ đáp ứng đủ.”
Lam Lam lạnh mặt, ánh mắt kiên quyết:
“Xin lỗi, những thứ đó anh hãy giữ lại mà dùng.
Tôi không phải kiểu người mà anh có thể dùng tiền để đặt điều.
Xin anh tránh đường.”
Người đàn ông cười khẩy:
“Tôi không muốn tránh thì sao?”
Không để cô kịp phản ứng, hắn bất ngờ áp sát, ôm chặt lấy cô và cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn đầy cưỡng ép.
Cô mở to mắt vì bị bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Lam Lam nghiêng đầu, cắn mạnh vào môi hắn.
Người đàn ông đau đớn buông cô ra, chưa kịp phản ứng thì đã bị cô tung một cú đấm chính diện vào miệng.
Máu rỉ ra, môi hắn sưng lên thấy rõ.
Gã tức tối nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng:
“Cô Lam Lam… được lắm. Cô là trợ lý đặc biệt của bà Mỹ Mỹ đúng không?
Vậy hãy mở to mắt ra mà nhìn — tôi sẽ cho cô thấy cảnh công ty Hồng Mỹ bị tôi thâu tóm như thế nào.”
Lam Lam siết chặt tay:
“Anh thật quá đáng! Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, hà cớ gì phải lôi Hồng Mỹ vào?”
“Tôi đang nhắm vào cô đấy chứ.
Chỉ cần cô chấp nhận… tôi có thể khiến mọi thứ cô mơ ước trở thành hiện thực: biệt thự, quyền lực, sự xa hoa.
Cô có năm phút để suy nghĩ.”